Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 32: Sở linh nhi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn đội ngũ kia dưới

ánh mặt trời, cuối cùng biến mất ở cuối con đường, Mộ Dung Gấm không

lưu luyến chút nào xoay người: “Đóng cửa!”

Dương Hạo thọc Dương Phong bên cạnh: “Ai, ngươi có cảm thấy khí thế này của Mộ Dung tiểu thư rất xứng đôi với chủ tử chúng ta?”

Dương Phong liếc hắn một cái: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, nữ nhi đại tướng

quân làm sao có thể gả cho chủ tử chúng ta? Trừ phi hoàng đế Thiên Khải

là người ngu!”

Dương Hạo sờ sờ mũi: “Nói không chừng chủ tử chỉ hy vọng hoàng đế kia là người ngu đấy……”

Đang lúc Dương Hạo nói chuyện, đột nhiên toàn thấn Dương Phong cứng đờ, một

loại dự cảm xấu xuất hiện, sau đó trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Dương Hạo cả kinh: “Làm sao ngươi……” Rồi hả?

Lời còn chưa nói hết, cả

người hắn cũng cứng đờ, nhưng động tác chậm một nhịp, vừa vặn bị người

nhào tới, tiếng cười của nữ nhân giòn vang mang theo ác thú: “Ha ha!

Dương Hạo! Bản công chúa đã bắt được ngươi!”

Người đến là một nữ

tử chừng mười bốn mười năm tuổi, gương mặt trẻ con tinh xảo khả ái, nhất là đôi mắt to, càng làm cho người khác mê muội. Nhưng trong mắt nữ tử

bây giờ là ánh sáng tà ác của ác thú, hai tay níu lấy lỗ tai Dương Hạo,

cũng không quản nam nữ khác biệt, thân thể trực tiếp nhào vào người

Dương Hạo, trên mặt đều là nụ cười tà ác vì thực hiện được thành công

hành động của mình.

“Ai yêu! Cô nãi nãi của ta, sao người lại tới đây!” Dương Hạo bây giờ là có khổ không nói được, thật vất vả mới theo

chủ tử ra ngoài, cho là đã tránh được ma trảo của cô nãi nãi này, không

ngờ cư nhiên nàng đi theo! Đồng thời trong lòng cũng hận chết Dương

Phong, cái tên khốn kiếp không nghĩa khí, rõ ràng đã nhận ra cũng không

hề cảnh báo hắn, một mình chạy trước. Lần sau hắn nhất định sẽ trừng

trị!”

“Hừ! Các ngươi cư nhiên len lén theo hoàng huynh ra ngoài

chơi mà không mang bản công chúa theo. Quá ghê tởm, thiệt thòi ta bình

thường coi các ngươi như anh em!”

Dương Hạo muốn khóc, nào có

người anh em nào đem người ta giày vò chơi đến chết? Trong lòng cực hận, nhưng trên mặt lại không dám bày tỏ, nếu không nhất định hắn chết rất

thảm: “Công chúa, chúng ta là ra ngoài bảo vệ hoàng thượng, không phải

là ra ngoài chơi!”

“Bảo vệ hoàng huynh? Võ công mười các ngươi cũng đánh không lại hoàng huynh, ta xem là hoàng huynh bảo vệ các ngươi thì có!”

Sở Linh Nhi thở phì phò nói, nhưng mà thời điểm nhắc đến hoàng huynh mình, gương mặt vô cùng kiêu ngạo.

Dương Hạo vô lực tứ chi rũ xuống, bị Sở Linh Nhi đả kích thương tích đầy

mình. Bời vì nàng nói là sự thật, chủ tử quá mành mẽ, thuộc hạ bọn họ

cũng khó làm, hôm nay lại khiến cho người khinh bỉ……

Dương Hạo

nghẹn đỏ mặt, kêu rên. Công chúa, dầu gì người cũng là nữ, nên dè dặt,

người đâm một cái vào mông nam nhân, người không cảm thấy hành động của

người khiến người khác giận sôi hay sao?

Sở Linh Nhi cũng mặc kệ

trong nội tâm hắn kêu rên cái gì, một cưởng vỗ đầu hắn: “Nhanh dẫn đường đi, nếu không bản công chúa dùng đại hình!”

Dương Hạo khóc: “Công chúa, dầu gì người cũng đang ngồi lên người hạ nhân a!”

“Ồ!” Sở Linh Nhi lúc này mới phản ứng Dương Hạo đang bị nàng ngồi lên, vừa

nhảy lên thân, sau đó chân phản xạ đạp một đạp…… Dương Hạo liền liền bị

nàng một cước đạp đi ra ngoài, đường đường là một đại ám vệ, giữa ban

ngày bị té chỏng vó……

Sở Linh Nhi dí dỏm le lưỡi: “Ai nha! Ta không phải cố ý, cái đó, còn chưa phản ứng kịp, chân liền đá ra rồi!”

Dương Hạo đen mặt: Cô nãi nãi ngươi còn nói không phải cố ý hay sao?

Hoàng cung

Sở Dạ đang một mình tản bộ ở ngự hoa viên, nhìn phong cảnh xung quanh,

không biết tại sao lại nghĩ đến nữ tử lạnh lùng kia. Khuôn mặt y hết

tiểu yêu tinh hôm ở trong ôn tuyền kia thoáng xuất hiện, không khỏi

nhếch môi cười, thật đáng tiếc dung mạo tuyệt thế kia không biết đến khi nào mới có thể lại được thấy! Đột nhiên, chạm mặt một nữ tử yểu điệu

đang đi tới, ngượng ngùng nhìn hắn: “Hiểu nhi tham kiến Sở hoàng!”

Sở Dạ định thần, nhìn nữ nhân trước mặt, hắn nghĩ hồi lâu cũng không nhớ

được người trước mắt là ai, nhưng thấy nàng ăn mặc hoa lệ, phượng ngọc

chỉ có công chúa hoàng thất mới được đeo, cũng đoán được thân phận của

nàng: “Công chúa miễn lễ!”

Người tới chính là Đông Phương Hiểu,

nàng cố gắng lấy bộ dáng tao nhã nhất của mình: “Sở hoàng một mình ở đây là muốn đi đâu sao?”

“Cô vương tùy tiện một chút!” Sở Dạ mày đẹp nhíu lại, hắn không thích loại nữ tử làm bộ cao nhã này, thấy phải rất

buồn nôn. Mặc dù thân thể là công chúa cao quý thế nhưng hắn không nhìn

ra nơi nào của nàng ta có cao quý!

Đông Phương Hiểu xấu hổ cười một tiếng: “Chắc hắn Sở hoàng không quen hoàng cung, không bằng Hiểu nhi bồi người, như thế nào?”

“Không cần!” Sở Dạ không chút suy nghĩ cự tuyệt, dứt lời xoay người muốn đi.

Đông Phương Hiểu muốn ngăn cản nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị một

bóng dám lam sắc giống như gió cuốn vào, sau đó nhào vào ngực Sở Dạ,

cười đùa: “Hoàng huynh, ta nhớ huynh muốn chết!”

Sở Dạ bất đắc dĩ nhìn Dln trong ngực: “Làm sao muội lại chạy tới nơi này?”

Sở Linh Nhi nhăn mũi đáng yêu: “Những người kia đều là lão hỗn đản thật

đáng ghét, hoàng huynh không ở đấy mỗi người bọn họ đều khi dễ ta, cho

nên ta thiên tân vạn khôt, bạt sơn thiệp thủy tìm đến hoàng huynh!” Nói

xong còn nặn ra hai giọt nước mắt, hi vọng giành được đồng tình.

Sở Dạ xoa xoa đầu Sở Linh Nhi, lạnh lùng trên mặt giờ phút này thêm chút

cưng chiều. Hắn làm sao không biết tính tình tiểu nha đầu này chứ, đoán

chừng lại chọc họa ở Sở quốc chạy đến tìm núi dựa rồi!

Hai huynh

muội gặp lại đem Đông Phương Hiểu thành không khí. Đông Phương Hiểu nhìn thấy Sở Linh Nhi nhào vào ngực Sở Dạ trong nháy mắt lửa ghen rong lòng

trỗi dậy, nhất là nhìn Sở Dạ chẳng những không bài xích còn cùng nàng

tình nồng thắm đượm. Nhất thời nàng ta hận không lập tức xông lên kéo

hai người ra được, người nàng ta_công chúa một nước xem trọng, cư nhiên

dám giành cùng nàng? Đang trong lúc Đông Phương Hiểu định mở lời, lại

nghe hai người nói chuyện, hoàng huynh? Xưng hô này khiến Đông Phương

Hiểu nhất thời sững sờ, gương mặt ghen tỵ cũng biến mất, lấy lòng nhìn

Sở Linh Nhi: “Sở hoàng, vị này chẳng lẽ là công chúa Sở quốc?”

Sở Linh Nhi lúc này mới phát hiện ra bên cạnh còn có một người, cau mày

nhìn một thân ăn mặc, sau đó lại thấy dáng vẻ làm bộ lấy lòng, nhất thời chán ghét cau mày: “Ngươi là ai?”

Sắc mặt Đông Phương Hiểu lập

tức cứng đờ, vất vả lắm mới duy trì được vẻ mặt của mình: “Ta là bát

công chúa của Thiên Khải, Đông Phương Hiểu!”

Vốn cho là nàng nói như thế Sở Linh Nhi phải khách khí một chút, lại không ngờ được nàng lại trả lời: “Không biết!”

Dứt lời, cũng không thèm nhìn nàng ta, một đường lôi kéo Sở Dạ đi, lưu lại

Đông Phương Hiểu đứng tại chỗ, móng tay cắm vào lòng bàn tay cũng không

cảm thấy đau! Nàng ta là công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, bình

thường đi tới đâu mọi người cũng nịnh nọt, đây là lần thứ hai nàng ta bị người không nhìn thế này. Lần đầu tiên là Mộ Dung Gấm! Đáng chết! Đông

Phương Hiểu cắn răng, trong nháy mắt gương mặt thoáng hiện lên vẻ ác

độc!
« Chương TrướcChương Tiếp »