Quyển 1 - Chương 31: Rời đi

Ngay cả khi Mộ

Dung Gấm cực kỳ không muốn nhưng cho tới ngày bọn họ phải rời đi, nàng

không tỏ ra một tia khổ sở, vẫn luôn như trước kia, yên lặng chuẩn bị

dược vật cho bọn họ, rồi chuẩn bị vài thứ gì đó, tốn tâm vì bọn họ chuẩn bị tất cả.

Đội ngũ đã được chuẩn bị, đứng ở trước cửa phủ chờ

xuất phát. Đám con nít bị giữ lại trong viện vì không để cho mọi người

thương cảm cho nên không để cho bọn hắn ra cửa. Chỉ có một ít phụ nhân

còn đứng ở bên cạnh trượng phu của mình, đem những đồ mình chuẩn bị bọ

thành bọc đưa tới, ngoài miệng vẫn không ngừng những tiếng dặn dò.

“Tiểu cô cô!”

Một đám đứa bé hơn mười tuổi đi ra, bọn họ đều mặc những quân phục được đặc biệt chuẩn bị vì bọn họ. Hôm nay bọn họ sẽ vào quân đội, bọn họ tha

thiết nhìn tiểu cô cô vẫn chăm sóc mình, ánh mắt chờ đợi, không hối

tiếc. Bọn họ đi theo tiểu tướng có mục tiêu riêng của mình, nhưng khi

chân chính phải bước đi vẫn còn chút lo lắng.

Mộ Dung Gấm mỉm

cười nhìn bọn họ, giơ tay lên khiến một số người lính bê khay đã được

chuẩn bị trước tiến tới, mở tấm vải đỏ che phủ kín khay ra. Trên khay có những chủy thủ được chế tạo tinh xảo, tổng cộng có mười bảy, mỗi người

đều có!

“Đây là quà tặng ta tiễn các ngươi, không giống đại đao

của quân đội, những chủy thủ nhỏ này phù hợp với thân thể hiện nay của

các ngươi, khi dùng càng thêm thuận tay, mỗi người một thanh, phía trên

khắc tên tuổi của các ngươi, độc nhất vô nhị!”

Nghe vậy, trên mặt mọi người đều là vui mừng, rối rít tiến lên cầm chủy thủ thuộc về mình, vui vẻ giống như đò tốt nhất thế gian. Thật ra thì không sai biệt lắm, ở tỏng lòng bọn họ, địa vị của tiểu cô cô còn quan trọng hơn so với cha

mẹ mình. Mặc kệ người ngoài thấy thế nào, bọn họ vẫn dùng một loại tôn

kính và cảm kích đối với tiểu cô cô. Hôm nay phải đi, có thể được nhận

quà tặng của tiểu cô cô, không có gì khiến bọn họ vui vẻ bằng!

“Cám ơn tiểu cô cô!” Tất cả những đứa trẻ trăm miệng một lời, lo lắng trên mặt vừa đảo qua, thay bằng vẻ mặt vui mừng.

Mộ Dung Gấm ngoắc tay kêu bọn họ tới gần bên cạnh mình, sau đó chỉ vào

phương hướng đội ngũ sẽ phải đi, hỏi: “Các ngươi có biết các ngươi sẽ

phải đi đến nơi nào không?”

“Ta hiểu rõ! Tiểu cô cô, là quân đội!”

“Không phải, là quân đội nhà Mộ Dung chúng ta!”

Mộ Dung Gấm cười khẽ: “Các ngươi nói đúng, nhưng cũng không hoàn toàn

đúng. Nơi các ngươi phải đi chính là nơi biên quan gió bão bịt bùng,

quanh năm gian khổ. Các ngươi sẽ phải canh giữ ở nơi đó, có lẽ là mấy

chục năm, có lẽ là cả đời, có lẽ các ngươi còn có thể về đây nhìn

người thân của các ngươi, có lẽ các ngươi sẽ phải ở nơi đó vĩnh viễn,

không về được nữa!”

Nghe vậy, vốn không khí đang hưng phấn, quân

sĩ nghe lời nói của Msg, tâm tình bắt đầu bi thương, nhất là những phụ

nhân mất đi trượng phu, bắt đầu sụt sùi khóc!

Mà Mộ Dung Gấm làm như không thấy, xoay người hỏi: “Các ngươi có sợ chết không?”

Trên mặt những đứa bé thoáng qua do dự, mím môi lại, kiên định nói: “Chúng ta không sợ!”

“Đúng vậy, quân sĩ nhà Mộ Dung chúng ta làm sao có thể sợ chết chứ!”

“Đúng! Không sợ!”

Mặc dù bọn họ hết sức che giấu, nhưng rõ ràng niềm tin chưa đủ, Mộ Dung Gấm lắc đầu một cái: “Sợ! Làm sao sẽ không sợ được? Tính mạng con người chỉ có một lần, ai cũng sẽ sợ chết, ai cũng có thể sợ chết!”

Trong

nhất thời tất cả mọi người đều nhìn Mộ Dung Gấm, không hiểu tại sao nàng lại nói như vậy. Từ xưa đến nay chưa từng có ai dạy trẻ con như vậy,

tại sao có thể để bọn họ sợ chết đây? Đang lúc mọi người nghi ngờ không

hiểu nhìn soi mói, giọng nói nhẹ nhàng của Mộ Dung Gấm trở lên sáng

ngời, khiến không thể bỏ qua, mỗi một chữ đều vang vang có lực.

“Trên chiến trường, sống chết khó dò. Nếu muốn sống điều các ngươi phải làm

là nỗ lực mình để trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh hơn nữa. Khi giáp mặt

với kẻ địch, nếu như các ngươi lùi bước, càng khiến kẻ địch được voi đòi tiên. Nếu như các ngươi sợ hãi, càng khiến kẻ địch thêm dũng mãnh. Cuối cùng tính mạng của các ngươi sẽ bị kẻ địch cướp đi! Các ngươi hi vọng

biến thành như vậy hay sao?”

“Không muốn! Chúng ta phải sống!”

“Đúng! Chúng ta phải sống trở về !”

“Các ngươi chỉ cần nhớ, các ngươi có thể sợ chết nhưng tuyệt đối không hèn

nhát. Các ngươi là tướng sĩ dung cảm nhất trong tương lai của Thiên

Khải, cũng là binh lính kiêu ngạo nhất của nhà Mộ Dung ta. Con đường

phía trước của các ngươi hung hiểm cực kỳ, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ,

khi đứng trước mặt kẻ địch ngươi phải sống, tới một gϊếŧ một, tới mười

gϊếŧ mười. Chỉ có như vậy cá ngươi mới có thể sống sót, chỉ có thể như

vật các ngươi mới có thể được xưng tụng là binh sĩ nhà Mộ Dung ta!”

“Dạ!” Âm thanh vang dội cả bầu trời phủ tướng quân, khiến đám người Mộ Dung

Chinh cũng không nhịn được đi ra, lại nghe được Mộ Dung Gấm tiếp lời.

“Giống như vậy, các ngươi phải nhớ, bên người các ngươi đều là chiến hữu tốt

nhất. Khi các ngươi chiến đấu xin hãy tin tưởng người bên cạnh các

ngươi, đem tính mạng của chính mình tin tưởng phó thác, giống như tin

tưởng ta vậy, tin tưởng các chiến hữu bên cạnh các ngươi!”

Nghe

vậy, những lão binh lính kia có cảm xúc nhất, không nhịn được vỗ vỗ

chiến hữu bên cạnh. Một loại tin tưởng cùng tình cảm phó thác từ từ tràn kha từ nội tâm.

Mộ Dung Gấm hài lòng nhìn một màn này, cuối cùng dùng âm thanh cao nhất nhắc: “Như vậy mời các ngươi nói cho ta biết,

giờ khắc này các ngươi còn sợ sao?”

“Không sợ!” Mọi người giơ cao tay, lo lắng trên mặt bị quét mất, chỉ còn kiên định và không sợ.

“Sách sách sách! Đại tiểu thư nhà Mộ Dung cư nhiên có thể đi sâu vào lòng

quân, ngộ nhỡ ngày nào đó nếu đánh giặc, nàng chạy đến nói hai câu, đoán chừng quân đội đối thủ kia đủ thảm. Bộ dạng không sợ kia, quả thật

chính là đội cảm tử.” Ẩn ở trên cây một nơi xa, Dương Hạo ôm kiếm, cặp

mắt dõi theo cảm thán. Mà giờ khắc này chính hắn cũng không nghĩ đến có

một ngày quân đội Mộ Dung chống lại chính quân đội Sở quốc bọn họ, quân

đội được xưng là thiết kỵ cũng bị đánh cho liên tục lùi về phía sau.

Dương Phong cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trừ chủ tử, hắn còn chưa thấy có người tùy tiện nói đôi câu có thể phấn chấn lòng quân. Hơn nữa phấn chấn này

nói không chừng còn hiệu quả hơn so với chủ tử. Những người này rõ rang

vô cùng tin tưởng Mộ Dung tiểu thư, hơn nữa loại tin tưởng này vượt qua

hẳn tính mạng của mình.

“Những lời nói mặc dù không phải nói với chúng ta nhưng nghe như vậy đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!”

Dương Hạo nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: “Ta đột nhiên có chút hiểu tại sao

chủ tử lại chú ý đến Mộ Dung tiêu thư, quả thật bất đồng với những người khác!”

Mà ở một khúc quanh không xa, Đông Phương Trạch xoay xoay đồ vật trong tay của mình, xem ra không cần hắn đưa tiễn rồi. Nghe

những lời hô to phấn chấn lòng người, lần đầu tiên hắn được thể nghiệm

uy nghiêm của Mộ Dung Gấm trong lòng quân đội Mộ Dung. So với trong tài

liệu điều tra được,càng làm cho hắn thấy xúc động, thế gian tại sao lại có một nữ nhân đặc biệt như vậy?

Mộ Dung Chinh và Văn Tử Khiêm

đứng ở không xa, nghe lời nói của Mộ Dung Gấm, còn có những tiếng la cao vυ"t kia của binh lính, ngay cả mấy lão tướng sa trường cũng cảm thấy

nhiệt huyết sôi trào.

Văn Tử Khiêm vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Chinh bên cạnh, cảm thán: “Mộ Dung a! Ngươi nói ngươi rốt cuộc là tu mấy đời mới

có được nư nhi Cẩm nhi như vậy!”

Mộ Dung Chinh lườm hắn: “Hiện tại nàng cũng là nữ nhi của ngươi, ngươi còn hâm mọ ta sao?”

Văn Tử Khiêm nghe vậy, nhất thời cười cười: “Nói cũng đúng!”

Cuối cùng thời gian cũng tới, Mộ Dung Chinh mang theo mấy phó tướng cưỡi lên lưng ngựa, đội ngũ nhất thời trở nên chỉnh tề, Mộ Dung Chinh nhìn thật

kỹ nữ nhi trước mắt, sau đó thúc ngựa chạy như bay.

Không một câu tạm biệt, không một câu kêu gọi, mọi người ra đi mang theo nhiệt huyết

tràn đầy, không khí li buồn sớm đã bị một lời của Mộ Dung Gấm đánh tan.

Nhìn đội ngũ kia dưới ánh mặt trời, cuối cùng biến mất ở cuối con đường, Mộ

Dung Gấm không lưu luyến chút nào xoay người: “Đóng cửa!”

Dương Hạo thọc Dương Phong bên cạnh: “Ai, ngươi có cảm thấy khí thế này của Mộ Dung tiểu thư rất xứng đôi với chủ tử chúng ta?”

Dương Phong liếc hắn một cái: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, nữ nhi đại tướng

quân làm sao có thể gả cho chủ tử chúng ta? Trừ phi hoàng đế Thiên Khải

là người ngu!”

Dương Hạo sờ sờ mũi: “Nói không chừng chủ tử chỉ hy vọng hoàng đế kia là người ngu đấy……”