Ngày thứ hai, tất cả mọi người dậy thật sớm, thị vệ chuẩn bị tốt mũi tên cùng lưng ngựa, chuẩn bị xuất phát.
Đông Phương Khải mang theo mấy hoàng tử của mình, còn Sở Dạ mang theo hai
thị vệ mình mang theo, đoàn người rất nhanh tiến vào rừng. Bởi vì hoàng
thượng không hạn chế nữ nhân không thể đi vào cho nên những tiểu thư thế gia có tâm tư kia cũng thúc ngựa đi theo.
Đông Phương Hiểu cưỡi ngụa tới, trên cao nhìn xuống nhìn Mộ Dung Gấm: “Mộ Dung Gấm, sao ngươi không cưỡi ngựa?”
Mộ Dung Gấm cười yếu ớt, giống như đêm qua chưa từng có tranh chấp với
Đông Phương Hiểu: “Không nhọc công chúa quan tâm, chúc công chúa chơi
vui vẻ!”
Đông Phương Hiểu cũng không dễ dàng bị nàng lừa dối,
giễu cợt cười khıêυ khí©h: “Nhưng ngươi đường đường là nữ nhi của nhất
phẩm đại tướng quân, chẳng lẽ cưỡi ngựa cũng không biết? Mọi người đều
nói hổ phụ vô khuyển nữ, ngươi không phải muốn làm trò cười cho người
ta?”
Mộ Dung Gấm cũng không phải người dễ dàng bị người ta kích
thích, vẫn cười yếu ớt như cũ: “Mỗi người đều có một sở trường sở đoản
riêng, công chúa cần gì phải so đo chuyện này?”
“Hừ! Mộ Dung Gấm, ngươi chờ đó cho ta!” Nói không lại được Mộ Dung Gấm, Đông Phương Hiểu
quẳng xuống lời nói ngoan độc thúc giục ngựa rời đi.
Tôn Phỉ Phỉ
sau khi Đông Phương Hiểu đi mới bước từng bước cao quý đi tới, âm thanh
bất dương bất âm: “Cẩm Hoa quận chúa thật có bản lĩnh, bát công chúa
điêu ngoa cũng bị ngươi trị cho phục.”
Mộ Dung Gấm giống như không nghe thấy lời châm chọc của nàng ta, hơi hành lễ: “Bái kiến thái tử phi!”
Thấy bộ dáng này của nàng, hỏa khí của Tôn Phỉ Phỉ bốc lên. Thấy bốn bề vắng lặng, đến dáng vẻ cao quý cũng không muốn làm: “Mộ Dung Gấm, ngươi còn
giả bộ. Ngươi cho rằng bổn cung còn có thể bị cái bộ dạng này của ngươi
lừa gạt sao?”
“Cẩm Hoa không biết thái tử phi có ý gì!”
“Hừ! Không biết? Vậy thì bản cung chỉ điểm cho ngươi!” Tôn Phỉ Phỉ cao ngạo
ngẩng đầu lên, chỉ dùng nửa ánh mắt nhìn Mộ Dung Gấm: “Thời gian trước
ngươi có ý đồ quyến rũ thái tử, đáng tiếc lại bị bổn cung phát hiện, bổn cung chỉ giáo huấn nho nhỏ với ngươi, ngươi cư nhiên lại chuyển ý đồ
sang Sở hoàng, còn không biết liêm sỉ quyến rũ Sở hoàng. Bổn cung khuyên ngươi tự nên biết thân phận của mình, không nên vọng tưởng những điều
không nên nghĩ. Sở hoàng tư thế người trời, há có thể coi trọng mặt hàng như ngươi!”
“Ngươi câm mồm!” Mộc Hương ở một bên không nghe nổi nữa, là thái tử phi thì sao? Lời nói khó nghe như vậy cũng nói ra được, hơn nữa lại là nói tiểu thư nhà mình, quả thật tức chết nàng. Đường
Trúc cũng giận dữ, nhưng nàng tin tưởng Mộ Dung Gấm, cho nên nàng không
lên tiếng.
“ Mộc Hương, lui xuống!” Mộ Dung Gấm quát nhẹ, Mộc Hương uất ức im lặng.
“Quả nhiên hạng người gì dạy ra nô tỳ vậy, ngươi với chủ tử đều là một dạng không có quy củ!”
Mộ Dung Gấm hít sâu một hơi, nhìn Tôn Phỉ Phỉ cười nhạt một tiếng, nhưng
trong chớp mắt xuất hiện ngay cạnh nàng ta. Lúc không ai kịp nhìn thấy
gì, tay đã đặt trên cổ Tôn Phỉ Phỉ. Âm thanh ôn hòa nhưng Tôn Phỉ Phỉ
nghe như gió lạnh tháng mười truyền tới: “Thái tử phi, ngươi cũng nên
biết ai cũng có ranh giới cuối cùng. Cẩm Hoa không có ý tranh đoạt cái
gì với ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quá phận! Nếu không Cẩm Hoa cũng
không biết mình sẽ làm ra chuyện gì!”
“Đúng rồi, cuối cùng nhắc
nhở thái tử phi một chút, ngàn vạn lần không nên ăn không được trong
chén lại nhìn trong nồi, nếu không……” Gà bay trứng vỡ, được không bằng
mất!
Lời cuối cùng Mộ Dung Gấm không nói, hiển nhiên là đủ rồi.
Ra ngoài hai ngày nay, Mộ Dung Gấm vẫn luôn thấy Tôn Phỉ Phỉ ngẩn người
nhìn Sở Dạ. Hiển nhiên cũng đã bị yêu nghiệt câu hồn. Nếu không phải
ngại vì mình đã kết hôn, sợ rằng nàng ta đã sớm đuổi theo Sở Dạ!
“Thái tử phi……Thái tử phi……” Rất lâu, cho đến khi cung nữ bên cạnh gọi nàng
ta, Tôn Phỉ Phỉ mới phục hồi tinh thần. Tiếp theo là sợ, mới vừa rồi khi Mộ Dung Gấm ở bên cạnh, nàng ta thiếu chút nữa cho là mình sẽ chết. Cho tới bây giờ sống lưng vẫn còn đông cứng, trong lòng vẫn còn sợ hãi!
“Quá đáng sợ, quá đáng sợ……” Kể cả khi đối mặt với Đông Phương Triệt khi tức giận nàng ta cũng không hề cảm thấy đáng sợ như vậy, cảm giác như tiếp
cận với cái chết!
Bởi vì tất cả mọi người đều đã đi cho nên Mộ
Dung Gấm không có việc gì làm, cũng không cần làm cái gì, liền dẫn hai
nha đầu đi vòng vòng. Trước kia nàng vẫn ở trong núi, mặc dù thích cảnh
non xanh nước biếc nhưng không đến mức quá mê muội. Chỉ là thỉnh thoảng
nhìn xem có thảo dược tốt không, nhìn thấy liền sai Mộc Hương đào lên.
Nhưu vậy dạo tới dạo lui lúc dừng lại thu hoạch được cũng không ít.
“Tiểu thư, tại sao thái tử phi phải dằn mặt người?” Mộc Hương không hiểu.
Mộ Dung Gấm không muốn giải thích cho nàng ta. Lấy trí thông minh của Mộc Hương, coi như nàng giải thích cũng không hiểu: “Sao ta biết được,
ngươi nên đi hỏi nàng ta!”
“Vậy hay là thôi, em xem dáng vẻ của thái tử phi chính là muốn ăn thịt người!” Mộc Hương le lưỡi nói.
Mộ Dung Gấm nhìn nàng một cái, chỉ cười không nói.
Đi dạo một vòng trở lại, thời gian cũng không còn nhiều lắm, nhưng còn
chưa vào lều đã nhìn thấy một đống người vội vàng vây quanh lều trước
mặt. Mộ Dung Gấm kéo một thái giám lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thái giám nhận ra Mộ Dung Gấm, nhất thời vội la lên: “Tướng quân, tướng quân bị tên bắn đả thương!”
“Cái gì?” Rầm, Mộ Dung Gấm cả người sững sờ, sau một khắc thân thể thật nhanh phóng tới lều trại kia.