Quyển 1 - Chương 15: Bị đẩy xuống nước

Thoáng buông lỏng tâm, lại phát hiện sau lưng có người đến gần. Mộ Dung Gấm đột nhiên xoay

người, nhìn thấy người tới nhất thời dừng lại, sau đó cúi đầu hành lễ:

“Cẩm Hoa tham kiến vương gia!”

Đông Phương Thực nhìn người trước

mắt, không rõ ý tứ cười một tiếng, giơ tay lên đỡ Mộ Dung Gấm: “Nơi này

là bên ngoài, cần gì đa lễ.”

Mộ Dung Gấm vừa định nói tạ ơn,

nhưng không nghĩ đến Đông Phương Thực cầm tay nàng không buông, thậm chí còn càn rỡ nắm chặt. Vẫn cười như không có tức giận, Mộ Dung Gấm đè

nén, cúi đầu nói: “Xin vương gia buông Cẩm Hoa ra!”

Đông Phương

Thực buông tay Mộ Dung Gấm ra, lại càng thêm ghê tởm nắm lấy cằm nàng,

khiến cho nàng phải ngẩng đầu lên. Thấy vẻ mặt xấu hổ của nàng, Đông

Phương Thực nói: “Cầm Hoa giống như là không chào đón bổn vương? Nhưng

bổn vương vừa thấy Cẩm Hoa đã yêu, nàng nói nên làm như thế nào?”

“Vương gia xin tự trọng!” Mộ Dung Gấm muốn tránh thoát nhưng không nghĩ đến

Đông Phương Thực hành động càn rỡ hơn, cư nhiên ôm lấy hông nàng, cố

gắng ôm lấy. Không ai chú ý tới sự hung ác lóe lên trong mắt Mộ Dung

Gấm, nếu như Đông Phương Thực còn dám làm thêm động tác gì, nàng nhất

định gϊếŧ hắn!

“Nhị hoàng huynh, huynh làm gì ở đây?” Đột nhiên

một âm thanh mềm maijvang lên. Chuyện tốt bị cắt đứt, Đông Phương Thực

tức giận nhưng vẫn buông Mộ Dung Gấm ra, xoay người nói: “Cũng chỉ là

nhìn thấy Cẩm Hoa quận chúa một mình đứng ở đây, muốn nói chuyện đôi câu với nàng thôi. Lục đệ sao cũng ra đây?”

“Bên trong buồn bực, ra ngoài hóng mát một chút! Nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh đang tìm huynh đó.”

Đông Phương Thực không thể không rời đi: “Ta biết rồi!”

Chờ Đông Phương Thực rời đi, Đông Phương Triệt mới nhìn người vẫn luôn cúi

đầu kia. Biết là những hành động kia chắc chắn đã hù đến nàng, tốt bụng

nhắc nhở: “Cẩm Hoa quận chúa vẫn nên vào bên trong đi! Một mình ở đây

không an toàn!”

Mộ Dung Gấm nhỏ giọng nói: “Tạ vương gia!”

Chờ Đông Phương Triệt xoay người rời đi Mộ Dung Gấm mới chậm rãi ngẩng đầu. Nơi đó cũng không có sợ hãi như Đông Phương Triệt nghĩ, ánh mắt mang

theo sát ý. Nàng không phải một người thích gϊếŧ choc, nhưng chọc phải

ranh giới cuối cùng của nàng, nàng tuyệt không bỏ qua. Vừa rồi Đông

Phương Thực có ý đồ vô lễ với nàng, như vậy đã đủ để nàng gϊếŧ hắn rồi!

Chậm rãi thu hồi cảm xúc lại, thay thế bằng bộ dạng hèn nhát, lúc này mới đi vào bên trong. Nhưng nàng chưa kịp đi tới, lại bị người ngăn chặn. Mộ

Dung Gấm không thể không dừng bước hành lễ: “Cẩm Hoa bái kiến thái tử

phi!”

Thái tử phi Tôn Phỉ Phỉ hả hê gẩng đầu, ngay cả Mộ Dung Gấm được cưng chiều như thế nào thì vẫn phải hành lễ trước nàng: “Cẩm Hoa

và thái tử hình như rất tốt?”

Mộ Dung Gấm liền nghe ra địch ý

trong lời nói của nàng, chắc là hiểu nàng và Đông Phương Trạch có cái gì rồi. Trong nọi tâm buồn cười nhưng trên mặt không lộ ra vẻ gì, chỉ nói: “Thái tử thân phận tôn quý, Cẩm Hoa làm sao dám đánh đồng với thái tử?”

Tôn Phỉ Phỉ trong lòng khinh thường hừ lạnh: “Nếu không dám đánh đồng, vì

sao ai hẹn ngươi cũng không đi, cố tình đồng ý thái tử? Hơn nữa còn muốn chính thái tử đến đón? Rốt cuộc ngươi có rắp tâm gì?”

Mộ Dung Gấm rất muốn đạp cho nàng ta một cước, muốn gây sự cũng phải có giới hạn, cho rằng ai cũng mơ ước thái tử của ngươi!

“Thái tử phi oan uổng Cẩm Hoa rồi, Cẩm Hoa làm sao dám suy nghĩ quá phận với thái tử?”

Thấy Mộ Dung Gấm mềm yếu bị bức đến bộ dạng này, Tôn Phỉ Phỉ mới yên tâm.

Nghĩ đến thái tử nhất đinh sẽ không thích loại nữ nhân này, trong lòng

hài lòng, độ lượng giơ tay lên: “Thôi! Ngươi đi đi! Chỉ là nên nhớ lời

của ngươi đã nói!”

Mộ Dung Gấm trầm mặc chuẩn bị rời đi, mà lúc

này trong mắt Tôn Phỉ Phỉ lóe lên một tia âm hiểm. Sau một khắc nàng ta

đột nhiên giơ tay lên đêỷ Mộ Dung Gấm xuống hồ. Mộ Dung Gấm bị bất ngờ

không đề phòng bị đẩy xuống, cả người ngã nhào vào hồ nước.

Tôn Phỉ Phỉ hả hê cười lạnh: “Cho ngươi chút dạy dỗ, hừ!”

Ngay sau đó mặt liền biến sắc, hoang mang sợ hãi gào thét: “Không xong!

Người tới! Cẩm Hoa quận chúa ngã xuống hồ! Người đâu mau tới!”

Nàng ta kêu thét nhất thời kéo tất cả mọi người chạy tới, mấy vương gia xông tới trước. Thái tử vốn luôn ôn hòa sắc mặt hơi nóng nảy: “Nhanh đi cứu

người!”

Đợi đến khi có mấy người nhảy xuống, hắn mới nhìn về phía Tpp “Chuyện gì đã xảy ra?”

Tôn Phỉ Phỉ vẻ mặt gấp gáp và kinh hoàng: “Nô tì không biết, nô tì vừa mới

ra ngoài này đã thấy Cẩm Hoa quận chúa nhảy xuống hồ. Nô tì mới nóng nảy hô lớn!”

“Nàng làm sao vô duyên vô cớ nhảy hồ?” Thái tử không

tin nhìn nàng ta. Mà Tôn Phỉ Phỉ giả bộ vô tội, Đông Phương Trạch cũng

không nhìn ra đầu mối.

Đông Phương Triệt nghe nói Mộ Dung Gấm

nhảy hồ, theo bản năng nhìn về phía Đông Phương Thực. Mà Đông Phương

Thực có chút khẩn trương, nếu nữ nhi của Mộ Dung tướng quân vì hắn mà

nhảy song tự vẫn, vậy tội của hắn lớn lắm.

“Thía tử điện hạ, không tìm được người!” Người dưới nước lo lắng thông báo.

Đông Phương Thực nóng này, không để ý hình tượng úp sấp mép thuyền: “Làm sao có thể không tìm được? Tìm cẩn thận một chút! Nhanh lên!”

“Dạ!”

“Đáng chết!” Đông Phương Thực khẽ nguyền rủa, hắn bây giờ hối hận không kịp.

Mà toàn bộ động tác của Đông Phương Thực đều rơi vào trong mắt Đông

Phương Trạch, khiến hắn hoài nghi. Nhưng ngại có nhiều người hắn không

hề mở miệng.

Đông Phương Nhuận cũng đứng ở mép thuyền,con ngươi

đen như mực lưu chuyển, giống như muốn xem một chút Mộ Dung Gấm ở đâu.

Nhưng chỉ nhìn thấy nước hồ đen như mực, không khỏi kỳ quái nói: “Tại

sao nàng nghĩ muốn nhảy hồ? Chẳng lẽ muốn tìm cái chết?”

Đông Phương Trạch thu hồi tâm: “Có thể mép thuyền quá trơn không cẩn thận bị ngã! Cửu hoàng đệ nên đi vào, chớ để té xuống!”

Nghe vậy, Đông Phương Nhuận liền lui về sau, sợ mình cũng té xuống.

Lúc này, một thị vệ ôm Mộ Dung Gấm đang hôn mê bất tỉnh lên: “Tìm được rồi!”

“Mau! Mau đưa nàng lên!”

Mọi người ba chân bốn cẳng đưa Mộ Dung Gấm lên, nhưng Mộ Dung Gấm đã hoàn

toàn hôn mê. Đông Phương Trạch vội la lên: “Nhanh vào bờ, đi tìm đại

phu!”

Đông Phương Triệt đi tới: “Sợ rằng không kịp tìm đại phu, để ta thử xem!”

Mọi người lập tức tránh ra một vị trí cho Đông Phương Triệt. Chỉ thấy Đông

Phương Triệt đem đầu Mộ Dung Gấm hướng ra ngoài, sau đó tay ép ngực và

bụng của nàng. Thấy vậy, có người bắt đầu xì xào. Đông Phương Trạch cũng cảm thấy không ổn, nhưng giờ phút này tính mạng quan trọng, không cố kỵ được nhiều như vậy!

“Nôn!” Nước ở trong miệng phun ra, Mộ Dung

Gấm mở mắt tỉnh lại, trong mắt như có tia lửa thoáng qua. Chỉ có Đông

Phương Triệt gần nàng nhất thấy được. Đáng tiếc ánh mắt này chỉ trong

chớp mắt, nháy mắt liền khôi phục lại như không có gì. Đông Phương Triệt cũng hoài nghi có phải hay không mình nhìn lầm.

“Nhanh đi chuẩn bị y phục sạch sẽ và nước nóng!”

“Không cần!” Mộ Dung Gấm có chút yếu đuối giơ tay lên ngăn cản. Nhìn về phía Đông Phương Trạch nói: “Đưa ta về nhà!”

Đông Phương Trạch nghi ngờ nhìn nàng một cái, nhưng vẫn lập tức phân phó cho thuyền vào bờ, lại sai người đi lấy khăn khô và lò than.

Sau khi lên bờ Mộ Dung Gấm lên xe ngựa Đường Trúc đang đợi, cự tuyệt tất cả mọi người rời đi. Để lại tất cả mọi người không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.