Tất cả mọi người nhìn
chằm chằm mình khiến cho Mộ Dung Gấm muốn bỏ chạy cũng không được. Bất
đắc dĩ chỉ có thể cùng với Mộ Dung Chinh uống rượu, cuối cùng mộ dung
chinh lại là người say trước.
Rốt cuộc thoát được nhóm người kia, ra khỏi hoàng cung phát hiện đã là nửa đêm. Văn Tử Khiêm giúp đỡ nâng
Mộ Dung Chinh lên xe, sau đó mới lo lắng hỏi Mộ Dung Gấm: “Cẩm nhi, thân thể có khó chịu không?”
Mộ Dung Gấm lắc đầu một cái: “Tất cả
rượu đều được phụ thân đỡ giúp, con không uống được bao nhiêu. Ngược lại sợ rằng tối nay phụ thân sẽ rất khó chịu!”
Mộ Dung Gấm nói dối,
nàng mới là người phải đỡ rượu thay Mộ Dung Chinh. Nếu không tối nay sợ rằng Mộ Dung Chinh sớm uống đến phun ra. Hiện tại Mộ Dung Chinh không
phải là say quá mức, Mộ Dung Gấm thả một số thứ vào rượu của hắn. Như
vậy mới khiến hắn mơ hồ, dễ gạt những người kia!
Văn Tử Khiêm đau lòng vỗ vỗ đầu vai nàng: “Đi thôi! Về phủ trước rồi nói.”
Bánh xe ngựa lóc cóc di chuyển, bên trong xe ai cũng không lên tiếng. Văn Tử Khiêm cũng bị mời rượu rất nhiều, hiện tại cũng không khá hơn. Mộ Dung
Gấm đẩy không được cái đầu của Mộc Hương đang gối lên vai nàng, lại
thấy nha đầu kia ngủ say như chết. Đoán chừng hiện tại có ném nàng ta
xuống cũng không biết, bất đắc dĩ lắc đầu. Mộ Dung Gấm lục lọi trên
người một hồi, lấy ra một bình sứ nhỏ. Mở nắp lấy một viên thuốc đưa cho Văn Tử Khiêm: “Nghĩa phụ ăn một viên đi, đây là thuốc giải rượu!”
Văn Tử Khiêm liếc nhìn, cũng không hỏi nhiều, cầm lấy trực tiếp nuốt vào.
Nhất thời cảm giác mát lạnh từ cổ họng đi xuống, thư thái không ít. Mộ
Dung Gấm nuốt một viên, suy nghĩ một chút đút cho Mộ Dung Chinh hai
viên, lúc này mới tựa vào vách xe nghỉ ngơi.
Trở lại phủ tướng
quân, Mộ Dung Gấm bảo người đi nấu trà giải rượu, lại phân phó người
chăm sóc cho Mộ Dung Chinh. Lúc này mới trở về phòng của mình, cũng là
rất mệt, vừa đặt lên giường liền ngủ thϊếp đi!
Đường Trúc
đưa Mộc Hương ngủ như heo chết về phòng của nàng, trở lại thấy Mộ Dung
Gấm của như vậy nằm trên chăn ngủ thϊếp đi, đôi mắt lạnh lùng lóe lên
một tia đau lòng. Tiến lên nâng thân thể nho nhỏ của Mộ Dung Gấm lên,
rón rén cởϊ áσ ngoài cho nàng, chỉ để lại áσ ɭóŧ, lúc này mới đặt nàng
vào trong chăn, sau đó cởi bối tóc phức tạp trên đầu nàng. Cả quá trình
nàng làm rất cẩn thận, cực kỳ nhẹ nhàng, sợ mình không cẩn thận khiến Mộ Dung Gấm thức giấc.
Rốt cuộc làm xong tất cả, nàng đóng của đi
ra ngoài, nhưng cũng không đi ngủ mà ôm kiếm đứng tựa vào cột. Mặc dù
phủ tướng quân sẽ không có nguy hiểm gì nhưng chuyện thủ hộ này đã là
thói quen của nàng.
Nhìn đêm đen tối mịt, mặc dù không có ánh
trăng nhưng trong mắt của Đường Trúc lại rất đẹp, có thể tự do thực hiện công việc của mình, không có gì có thể tốt đẹp hơn!
Ngày thứ hai, Mộ Dung Gấm bị âm thanh như Ma tước của Mộc Hương đánh thức: “Tiểu thư, mau dậy đi, xảy ra chuyện lớn!”
Mộ Dung Gấm xoa xoa cảm giác đau đớn ở trên trán, mặc dù đã uống thuốc, nhưng ngày hôm qua uống thật sự rất nhiều: “Chuyện gì?”
Mộc Hương nắm hai vai của Mộ Dung Gấm, kích động nói: “Tiểu thư, sáng
sớm hôm nay hoàng thượng hạ thánh chỉ, phong người làm Cẩm Hoa quận
chúa. Còn ban thưởng rất nhiều đồ, tướng quân đã nhận thánh chỉ, hôm
nay cũng có rất nhiều người mang quà tặng tới, phòng khách cũng đã chất
đầy!”
Mộ Dung Gấm đứng dậy rửa mặt, tiếp theo là bị Mộc Hương
lôi đi. Chưa vào đến phòng khách đã nghe thấy tiếng cười nói chúc mừng…
Mà cha của nàng cũng đang ở trong đó hàn huyên. Bước vào quả nhiên
như Mộc Hương nói. Quà tặng chất đống như núi, hơn nữa mọi thứ đều đắt
tiền. Vòng qua đống đồ đi tới đứng bên cạnh Mộ Dung Chinh: “Phụ thân!”
Nghe vậy, Mộ Dung Chinh xoay người lại, đau lòng nói: “Đêm qua uống nhiều
như vậy nhất định con rất khó chịu! Mau trở về ngủ tiếp, nơi này đã có
phụ thân!”
“Đúng a! Nghe tướng quân nói, ta mới biết hôm qua con uống không ít. Là ta sơ ý, ta sẽ kêu người đi nấu canh đưa qua cho
con!” Văn Tử Khiêm lo lắng nói.
Mộ Dung Gấm nhất thời thấy trong lòng ấm áp: “Phụ thân, nghĩa phụ, không cần lo lắng. Con không sao!”
Hai người không đồng ý nhìn nàng, còn muốn nói tiếp lại bị âm thanh bên ngoài cắt đứt: “Bát công chúa đến!”
Ba người nhìn nhau, đành phải ra ngoài nghênh đón. Chỉ là bát công chúa
cho dù có tôn quý nhưng cũng không được phong hào, cho nên Mộ Dung Chinh và Văn Tử Khiêm chỉ chắp tay khom lưng, mà Mộ Dung Gấm khẽ hạ người:
“Tham kiến bát công chúa!”
Đông Phương Hiểu trang phục vẫn luôn là hoa lệ chói mắt, giơ tay lên nói: “Miễn lễ!”
“Tạ công chúa!”
Ba người vừa đứng thẳng người dây, Đông Phương Hiểu sai mấy cung nữ mang
đồ lên. Nàng cười nhìn Mộ Dung Gấm nói: “Đây là một chút tâm ý của mẫu
phi ta, nàng nói hi vọng về sau ngươi thường đến hoàng cung chơi một
chút. Chúng ta cùng tuổi với nhau, có thể trở thành bằng hữu!”
Mộ Dung Gấm nhận lấy quà tặng, không nhìn tới Đông Phương Hiểu giả vờ tỏ
vẻ hiền hòa: “Tạ công chúa nâng đỡ, nhưng thần nữ thân phận hèn mọn, làm sao có thể trở thành bằng hữu của công chúa được?”
Đông Phương
Hiểu trong lòng cười lạnh, ngươi biết là tốt rồi! Nhưng trên mặt nàng
vẫn thân thiện như cũ, liều mạng kéo tay Mộ Dung Gấm làm nũng: “Mẫu phi
nói ngươi lớn hơn ta một chút xíu, cho nên coi như là tỷ tỷ của ta,sau
này ta liền gọi ngươi là Cẩm Hoa tỷ tỷ nah! Còn có a, không bao lâu nữa
là đến sinh nhật mười năm tuổi của muội, đến lúc đó Cẩm Hoa tỷ tỷ nhất
định phải tới đó!”
Mộ Dung Gấm cười khẽ: “Công chúa thương yêu,
thần nữ không dám từ chối. Đến lúc đó công chúa không ghét bỏ quà tặng
của thần nữ mộc mạc là tốt rồi!”
“Không có!” Đông Phương Hiểu
thấy Mộ Dung Gấm dễ dụ, cũng lười suy nghĩ chuyện khác, lôi kéo nàng
nói: “Không bằng ngươi dẫn ta đi dạo thăm phủ tướng quân một chút, có
được hay không?”
“Mời công chúa đi bên này!” Mộ Dung Gấm dẫn đường cho Đông Phương Hiểu.
Mộ Dung Chinh và Văn Tử Khiêm nhìn đám người đi xa, nhịn không được cảm
thán: “Cẩm nhi vẫn luôn hiểu chuyện, nhưng cũng bởi vì quá hiểu chuyện
nên khiến người ta nhìn thấy đau lòng!”
Văn Tử Khiêm cũng than
thở: “Cẩm nhi cũng là không muốn làm khó ngươi. Mặc dù ngươi vẫn được
hưởng ân sủng nhưng dù sao lòng quân cũng khó dò!”
Hai người
chuẩn bị xoay người, lúc này mới thấy vẫn còn có một người đứng ở bên
cạnh của. Chỉ là nàng không lên tiếng, cảm giác tồn tại quá thấp nên mới không có người chú ý đến nàng . Thấy hai người nhìn qua, nàng nhất thời đỏ bừng cả mặt, nỗ lực bình ổn hơi thở mới hành lễ: “Tiểu nữ Tô Diệp
Ngâm gặp qua tướng quân, gặp qua Văn sư gia!”
Mộ Dung Chinh sững sờ, hắn không biết người trước mặt. Ngược lại Văn Tử Khiêm giơ tay lên
đáp lễ nói: “Thì ra là nhị tiểu thư Tô gia, ngươi cũng là đến tìm Cẩm
nhi sao?”
Tô Diệp Ngâm khẩn trương nhìn Mộ Dung Chinh một chút,
thấy hắn lạnh lùng, nhất thời không biết phải làm sao. Nghe được câu hỏi của Văn Tử Khiêm cả kinh, lời nói không mạch lạc: “Phải…A……Ta!”
Mộ Dung Chinh xoay người rời đi, Văn Tử Khiêm có ý tốt: “Nếu đúng như vậy thì ta sai người đưa tiểu thư đến hậu viện!”
“À?......Vâng!” Tô Diệp Ngâm đồng ý. Ánh mắt liếc thấy bóng dáng cao lớn lạnh lùng của
Mộ Dung Chinh, to lớn đồng thời lại mang theo sự cô đơn vô hạn. Mà một
màn này rơi vào mắt Văn Tử Khiêm, khiến cho hắn cả kinh thiếu chút nữa
bật cười. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, gọi người đưa Tô Diệp Ngâm ra
hậu viện.
Trong vườn hoa, Đông Phương Hiểu nhìn chung quanh. Vốn
tưởng vườn hoa này sẽ không như ngự hoa viên trăm hoa đua nở thì cũng
là cảnh đẹp. Nhưng không nghĩ chỉ toàn màu xanh, thỉnh thoảng có vài
bông hoa dại không biết tên. Nhìn như vậy nàng buồn bực một hồi: “Vì sao trong vườn hoa này không có mẫu đơn?”
Mộ Dung Gấm nói: “Mẫu đơn dễ chết, cần tỉ mỉ chăm sóc. Phủ tướng quân không thích hợp cho chúng sinh trưởng!”
“Vậy thì cũng phải có những loại hoa khác chứ? Vì sao một đóa cũng không nhìn thấy?” Câu hỏi có phần không kiên nhẫn.
“Công chúa nhìn muôn hoa khoe sắc trong hoàng cung quen rồi, những loại hoa
nhỏ này dĩ nhiên sẽ không lọt vào trong mắt người. Bằng không mời công
chúa dời qua phòng khách uống cốc trà?” Mộ Dung Gấm vẫn như cũ nhẹ nhàng dễ chịu nói.
Đông Phương Hiểu sắc mặt có chút khó coi. Mặc dù
làm theo ý tứ của Liên phi muốn tạo quan hệ với Mộ Dung Gấm, nhưng lại
bị Mộ Dung Gấm không lạnh không nhạt khiến nàng không biết phải làm như
thế nào. Nhìn cả vườn một màu xanh, tâm tình nàng càng thêm phiền não.
Không đợi Mộ Dung Gấm tìm người dâng trà viện cớ rời đi, Tô Diệp Ngâm
theo nàng tới cũng đã bị nàng lãng quên.
Rốt cuộc cũng tiễn được
vị công chúa phiền toái kia đi, Mộ Dung Gấm hái một bông hoa dại ngửi
nhẹ: “Muôn hoa đua thắm khoe hồng nhưng cũng chỉ có một thời gian ngắn.
Còn không bằng hoa nhỏ này, một mình đẹp nhất một phương, hương thơm tự
do bay khắp hướng!”
Nghe được tiếng bước chân nho nhỏ, Mộ Dung Gấm quay đầu lại, nhìn thấy người tới liền sửng sốt: “Sao nàng lại tới đây?”