Chương 3

Nhưng khi thay ca sẽ có nha hoàn vào cửa đưa cơm cho chúng tôi.

Nha hoàn là người duy nhất tiếp xúc với chúng tôi, chỉ có thể ra tay từ bọn họ.

Mua chuộc? Vẫn là cứ đánh ngất thẳng cẳng bọn họ đi, giả mạo thân phận nha hoàn chạy trốn?

Ánh mắt tôi dừng lại trên cổ tay mảnh khảnh của cô ta.

Khuê nữ các nhà quyền quý thời cổ đại chẳng có chút sức lực, cổ tay mảnh khảnh đến mức có thể dùng hai ngón tay bao lấy, đập quả óc c hó còn vất vả, đừng nói đến đập người khác ngất xỉu.

Chỉ có thể mua chuộc nha hoàn đưa cơm, tùy thời cơ mà hành động.

Trương Vân bị tôi nhìn đến mức không kìm được mà sờ sờ cổ tay, cô ta cảnh giác nhìn về phía tôi hỏi: “Cô đang nghĩ cái gì?”

Tôi đi tới trước mặt cô ta, đưa tay lên kiểm tra vạt áo và trang sức của cô.

Trương Vân lập tức ôm lấy bản thân, thét lên: “Trương Uyển Như! Cô đang muốn làm cái gì?”

Tôi bịt mồm cô ta lại, tiến lại gần nói thầm: “Im mồm, tôi đang tìm cách để giữ mạng sống của chúng ta! Trang sức trên người cô đâu rồi? Đưa hết cho tôi.”

Đối với cô nàng thiên kim giả đã chiếm lấy cuộc đời tôi suốt hai mươi ba năm, trong lòng tôi không có nhiều tình cảm tốt đẹp với cô ta lắm.

Càng khiến tôi thấy phiền hơn là cô ta khăng khăng quyết tâm muốn vượt qua tôi.

Sau khi cô ta kéo tôi xuống nước khiến tôi xuyên không, tôi càng không hài lòng với cô ta.

Nhưng nếu thật sự để cô ta ở đây một mình, nhìn cô ta bị đưa vào đầm rồng hang hổ.

Tôi không làm được.

Tôi phải đưa cô ta đi cùng.

Trương Vân bị đè trên mặt đất, cô ta khủng hoảng gật đầu, biểu thị bản thân sẽ ngậm mồm lại.

Thấy cô ta không phát ra tiếng gì nữa, tôi thả tay đang bịt mồm cô ta ra.

Cô ta luống cuống tay chân lấy hết trang sức trên người đưa cho tôi toàn bộ, tôi xóc xóc áng trọng lượng.

Đủ rồi.

Trương Vân tiến lại gần bên người tôi, cô ta không hiểu hỏi: “Từ lúc chúng ta bị nhốt lại cô đã nói phải trốn? Tại sao phải trốn?”

“Hôm qua tôi nghĩ cả một tối, tôi cảm thấy đây là cơ hội. Tôi là người xuyên không vào đích nữ, Cố Hiên Lãng chính là nhân vật phản diện độc ác của thế giới này! Tôi chính là nữ chính của thế giới này!”

Cô ta híp mắt lại, cười gian xảo.

Nhìn tôi với giọng điệu tràn đầy sự đắc thắng:

“Tới lúc đó cô cứ ở sau lưng tôi chẳng cần đi đâu cả! Nhìn tôi nghịch thiên cải mệnh, trở thành đấng cứu thế!”

“Lần này, cô cũng nên nếm thử cảm giác cái gì cũng thua kém tôi đi!”

Ánh mắt Trương Vân mang theo sự ngu xuẩn ngây thơ, kiếp trước cô ta được bố mẹ đẻ của tôi bao bọc kỹ quá, nuôi đến mức quá ngây ngô.

Cô ta chỉ nhìn thấy bình yên trước mặt, nhưng không chú ý tới nguy hiểm giả tạo đang ẩn giấu.

Đầu óc giống như chưa tiến hóa.

Tôi im lặng trợn mắt.

Trương Vân vẫn nghĩ tôi muốn đáp trả gì đó, am thờ phật trong phật đường đột nhiên vang lên một tiếng động ngắt lời nói của cô ta.

Trong phật đường, có người khác sao?

m thanh không phải từ bên ngoài truyền tới mà là từ bên trong truyền ra.