Chương 32: Dựa vào vai anh ngủ quên

Lê Thư Kỳ nghĩ lại, đúng vậy, không có so sánh, người khác cũng không biết Giai Tịnh kém cỏi thế nào, mà cô xuất sắc cỡ nào! Vυ" Trương nói đúng, để cho nha đầu nhà quê này đi đυ.ng độ, phải biết, Tư lão gia tử hô mưa gọi gió nửa đời người, rất xem thường loại ếch ngồi đáy giếng này!

"Buổi trưa không cần gọi tôi ăn cơm."

Lúc Giai Tịnh lên lầu tiện thể dặn dò người làm bên cạnh, về phòng khóa trái cửa lại ngủ! Vẽ bản thảo suốt đêm, cô quả thật mệt mỏi, vừa chạm gối đã tiến vào mộng đẹp.

Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì sau khi ngủ dậy, nghe nói con gái bảo bối ngay cả bữa trưa cũng không ăn, vội vàng gọi đầu bếp tới, "Là bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị của Tịnh Tịnh sao?”

Đầu bếp Trương cảm thấy oan uổng, "Lục tiểu thư vì lời nói của thất tiểu thư nên mới rời khỏi chỗ ngồi, không liên quan đến chuyện bữa sáng..."

"Thư Kỳ?" Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì sửng sốt, lại vội vàng hỏi, "Thư Kỳ đã nói gì?”

"Thất tiểu thư cũng không nói gì, chính là muốn lục tiểu thư dẫn theo cô cùng đi thăm Tư lão gia tử, nhưng lục tiểu thư không đồng ý..."

Tống Giai Kì và Lê Cẩm Hòa liếc nhau, lúc này mở miệng nói, "Đi mời thất tiểu thư tới đây.”

Lúc Lê Thư Kỳ bị triệu tập, không ngờ Giai Tịnh ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng báo cáo với cha mẹ, mấy tuổi rồi còn giở tính không ăn cơm, nhất thời có chút tức giận! Nhưng bề mặt cô vẫn giả bộ điềm đạm đáng thương, ủy khuất lau nước mắt.

"Ba, mẹ, con không nói gì quá đáng với chị, con chỉ hỏi chị có thể dẫn theo con hay không..."

"Là ông nội Tư nhớ con, khoảng thời gian trước cứ nhắn tin cho con, bảo con đi thăm ông ấy, lúc đó con bận thi đại học không có thời gian đi..."

Lê Thư Kỳ thấy bọn họ bán tín bán nghi, vội vàng lấy điện thoại di động ra, lật lịch sử trò chuyện ra.

"Hai người xem, đây là tin nhắn ông nội Tư gửi cho con, ngày tháng phía trên có thể chứng minh, thật sự là ông nội Tư nhớ con, gọi con nhiều lần."

"Con cũng là hôm nay rảnh rỗi, mới muốn đi cùng..."

Tống Giai Kì không ngờ sự thật lại như vậy, xem ra là bọn họ suy nghĩ nhiều, Thư Kỳ sao lại giành vị hôn phu với Tịnh Tịnh chứ?!

Là họ hiểu lầm rồi!

Giai Tịnh không biết buổi sáng đã xảy ra chuyện gì, khi cô ngủ dậy, đồng hồ đã chỉ vào một giờ chiều. Rửa mặt thay quần áo đơn giản, vừa mở cửa phòng, liền nghe thấy động tĩnh dưới lầu.

"A Xuyên à, tối qua con mang nhiều quà như vậy cho Tịnh Tịnh, hôm nay lại mang những thứ này cho chú và dì, trong lòng chú dì rất băn khoăn. Lần sau đến nhà chú dì tuyệt đối đừng khách sáo, đều là người một nhà, không cần mang quà.”

"Con còn chuẩn bị cả quà gặp mặt với ông nội cho Tịnh Tịnh. Làm sao mà được chứ! Hai ta đã cho người chuẩn bị quà rồi, lần này không thể để con tốn phí nữa!”

Giai Tịnh nghe đến đây, ánh mắt mang theo nghi hoặc. Tư Thần Xuyên tới rồi? Chẳng phải hẹn trước cửa nhà sao? Sao anh ấy vào nhà rồi?

"Chú dì nặng lời rồi, Tịnh Tịnh là vợ chưa cưới của con, quà gặp mặt của cô ấy, theo lý nên do con chuẩn bị."

Tư Thần Xuyên vừa dứt lời, liền chú ý tới Giai Tịnh từ trên cầu thang đi xuống, một đôi chân dài vừa nhỏ vừa trắng, ăn mặc giản dị, ngũ quan thanh lệ xuất chúng, không biết có phải do ngủ không đủ giấc hay không, đuôi mắt xinh đẹp mang theo một tia nóng nảy. Cô như vậy, không hiểu sao có chút đáng yêu.

"Tịnh Tịnh, con dậy rồi sao? Giờ này chắc đói rồi nhỉ." Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì vội vàng tiến lên quan tâm, "Ăn chút gì trước rồi mới đi, đồ ăn đều hâm nóng cho con rồi.”

"Con không đói."

Giai Tịnh chỉ muốn mau chóng đến bệnh viện, sau đó trở về xử lý công việc, ngày mai thứ hai phải đến công ty cha cho cô xem thử, không có nhiều thời gian xử lý chuyện riêng.

Nhưng Tống Giai Kì sợ cô đói bụng: "Nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi! Con ít nhiều ăn một chút, vừa lúc A Xuyên tới, hai người các con cùng nhau ăn, có bạn.”

"Đúng đúng, A Xuyên bình thường đều ăn ở tập đoàn, chắc chắn là ăn không no, hai người các con cùng nhau ăn một chút."

Cứ như vậy, hai người ăn xong mới ra ngoài.

Mà phía bên kia.

Tư lão gia tử không ngừng soi gương, "Lão Văn, mau nhìn xem tóc ta có rối hay không, quần áo chỉnh tề chưa..."

Biết được hôm nay muốn gặp cháu dâu, trong lòng ông kích động không thôi.

Châu quản gia có chút bất đắc dĩ, "Lão gia tử, ngài đã soi không dưới tám trăm lần, không biết còn tưởng ngài muốn gặp vợ mình..."

“Đi ra!” Tư lão gia tử thu gương lại, thúc giục nói, "Mau ra cửa xem bọn họ đến chưa?”

"Tôi đã nói với Trường Thanh, trước khi xuất phát nhắn tin cho tôi."

Châu quản gia vừa dứt lời, điện thoại di động vang lên một tiếng, nhận được một tin nhắn mới! Là Trường Thanh nhắn.

Nói là chuẩn bị xuất phát, mười phút nữa sẽ đến bệnh viện.

“Mau mau, mau đi nghênh đón!” Tư lão gia tử vô cùng kích động, thúc giục Châu quản gia, "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi đi!”

Bên trong một chiếc xe sang trọng. Giai Tịnh có hơi buồn ngủ, theo xe xóc nảy, dần dần khép mắt lại.

"Thần gia, phía trước là..."

Trường Thanh còn chưa nói hết, đã nghe thấy Tư Thần Xuyên nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng lên tiếng.”

Trường Thanh nhìn qua gương chiếu hậu, lúc này mới phát hiện Giai Tịnh tiểu thư đang ngủ. Lúc xe chậm rãi dừng lại, đầu Giai Tịnh ngã sang một bên, Tư Thần Xuyên đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy mặt cô.

Khuôn mặt của cô mềm mại trơn nhẵn, dưới hàng lông mày thanh tú, lông mi đen nhánh cong vυ"t nhẹ nhàng khép lại, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Rõ ràng là mặt mộc, lại đẹp như tiên gián trần, không thể bắt bẻ.

Ánh mắt Tư Thần Xuyên miêu tả ngũ quan của cô, tới gần cô, đem bả vai cho cô mượn, để cô ngủ thoải mái hơn một chút.

Ánh mắt Trường Thanh trợn tròn, Thần gia chẳng phải có bệnh yêu sạch sẽ sao? Vậy mà lại chủ động tới gần cô...Thật không thể tin được!

Châu quản gia chờ ở ngoài xe nhìn thấy một màn này, ngạc nhiên đến mức cằm sắp rơi xuống! Ông cho rằng mình già hoa mắt, dụi dụi mắt, thiếu gia thật sự đem bả vai cho một cô gái mượn, còn dùng một ánh mắt cưng chiều chưa từng có nhìn cô…

Chẳng lẽ thiếu gia động lòng với tiểu nha đầu này?

Tiểu nha đầu này là thần thánh phương nào?

...…

Không biết ngủ bao lâu, Giai Tịnh mở mắt ra, phát hiện mình tựa vào vai Tư Thần Xuyên ngủ thϊếp đi. Và chiếc xe đã đậu trong nhà để xe ở bệnh viện từ lâu.

"Tôi ngủ thϊếp đi rồi sao?"

Cô nhìn thấy đồng hồ trên xe đã chỉ vào ba giờ, ý thức được mình dựa vào vai anh trong một thời gian dài như vậy, "Xin lỗi, sao không gọi tôi dậy?”

"Tối qua ngủ muộn lắm sao?" Tư Thần Xuyên ngữ khí không có chút trách cứ nào, ngược lại còn rất ôn hòa, "Muốn cho em ngủ thêm một chút.”

"Nếu Giai Tịnh tiểu thư đã tỉnh rồi, Thần gia, hai người đi trước, tôi cầm quà gặp mặt đi theo hai ngươi."

"Ừm."

Trường Thanh đang định đi lấy đồ, chợt nghe Giai Tịnh nói một câu, "Quà gặp mặt tôi chuẩn bị rồi.”

Hắn sửng sốt, giống như Tư Thần Xuyên, đều cảm thấy ngoài ý muốn, hắn thấy bất ngờ đồng thời lặng lẽ đánh giá Giai Tịnh.

Cả người cô từ trên xuống dưới ngay cả một cái túi cũng không mang theo, cái gọi là quà gặp mặt, ở đâu?!

“Thần gia, thật sự không lấy quà gặp mặt mà ngươi đã chuẩn bị sao?” Trường Thanh có hơi nghi ngờ.

"Ừm, nghe Tịnh Tịnh."

Tư Thần Xuyên bồi bên cạnh tiểu nha đầu, hai người sánh vai đi về phía trước, nhan sắc của họ hấp dẫn vô số ánh mắt.