"Ông nội muốn gặp em." Ánh mắt Tư Thần Xuyên rơi xuống trên người cô gái đối diện, giọng nói giàu từ tính ôn hòa lại mê hoặc lòng người, "Tiếp theo xem khi nào em rảnh, cùng đi gặp ông?”
"Tịnh Tịnh a, nếu ông nội Tư muốn gặp con, vậy thì ngày khác chi bằng ngày mai, con xem ngày mai thế nào?" Tống Giai Kì thăm dò hỏi.
"Nếu em không muốn lấy thân phận vị hôn thê tới, cũng có thể đại diện nhà họ Lê, tỏ lòng quan tâm một chút." Tư Thần Xuyên cả người tản mát ra khí tức quý phái trầm ổn, lấy lui làm tiến.
“Chủ ý này rất tốt!” Lê Cẩm Hòa không ngờ tiểu tử này lại thông minh như vậy.
"Đúng vậy, đại diện cho nhà họ Lê chúng ta, bày tỏ chút tâm ý..." Tống Giai Kì cũng phụ họa.
Giai Tịnh:... Cho nên, không ai hỏi ý kiến của cô?
"Vậy Tịnh Tịnh, ngày mai con đi thăm ông nội Tư, con đã về nhà hai ngày rồi, cũng đến lúc đi một chuyến rồi."
Dù sao năm đó người ta đưa ra môn hôn ước này, điều kiện các mặt của A Xuyên cũng không tệ.
Ông lão bây giờ còn đang nằm viện, nghe nói tình hình không lạc quan...Thân là tiểu bối, vẫn phải đi thăm viếng, bày tỏ chút tâm ý.
"Đúng, không sai, đi thăm một chút." Lê Cẩm Hòa cười sắp xếp nói, "Mang chút quà đi, không thể đi tay không..."
"Quà thì không cần, người đến là được." Tư Thần Xuyên giọng nói trong suốt.
“Không được không được, lần đầu tiên gặp mặt, lễ tiết không thể thiếu!” Lê Cẩm Hòa kiên trì nói.
"Vậy giao cho anh sắp xếp." Đôi mắt Tư Thần Xuyên gợn lên chút nhu hòa, nhìn về phía Giai Tịnh, "Lát nữa hẹn thời gian cụ thể?”
Khuôn mặt cô gái cao ngạo, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cha mẹ, cuối cùng vẫn đồng ý "Được.”
Coi như đi xem tình hình hồi phục của Tư lão gia tử, dù sao hai ngày trước cũng nhận chi phiếu trống của người ta.
Tư Thần Xuyên nói thêm vài câu liền đứng dậy, môi mỏng khẽ mở ra, "Vậy con cũng không quấy rầy nữa.”
"Vậy là đi rồi sao? A Xuyên, con tặng nhiều quà như vậy, đây là..."
Tống Giai Kì còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Tư Thần Xuyên dừng bước nghiêng mặt, trầm giọng khẽ đáp, "Một chút quà nhỏ, không thành kính ý.”
“Tịnh Tịnh, con tiễn A Xuyên đi!”
Giai Tịnh:...
Tại sao cô phải tiễn?!
"Không cần, Lê tiểu thư xin dừng bước."
Chữ "Lê" này có ý vị sâu xa.
Nhìn ý cười như có như không trên khóe miệng Tư Thần Xuyên, Giai Tịnh nhướng mày, chẳng lẽ là trách cô chỉ nói cho anh biết tên, không nói cho anh biết họ sao?
Thật ra cô cũng vừa mới đặt họ này, mới hai ngày thôi, còn chưa quen với cái họ này cho lắm.
"Nghỉ ngơi sớm, vợ chưa cưới."
Cái gì vợ chưa cưới?
Cô có đồng ý không??
Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì nghe thấy, nhất thời lòng vui như nở hoa!
Xem ra A Xuyên rất hài lòng với Tịnh Tịnh ... hướng phát triển này vượt quá mong đợi của họ!
Lê Thư Kỳ ở lầu hai rốt cuộc cũng không kiềm chế được chạy xuống lầu, ở nơi không ai nhìn thấy, trực tiếp chạy về phía con đường nhỏ trong hoa viên, "A Xuyên..."
Thấy Lê Thư Kỳ nhào tới, Trường Thanh chặn đường đi của cô lại, "Thư Kỳ tiểu thư có việc gì?”
Lê Thư Kỳ nhìn bóng dáng Tư Thần Xuyên, trong lòng vô cùng dày vò, "A Xuyên, bệnh tình của ông nội chuyển biến xấu, đúng là do em tạo thành, em thật sự rất áy náy. Cám ơn anh lúc nãy không nói ra trước mặt ba mẹ, làm em khó xử..."
Trường Thanh:…..
Thần gia chỉ là không coi cô ra gì mà thôi, cũng không phải là cố ý nể mặt cô...
"Nghe nói tình trạng của ông không tốt lắm, em muốn đi xem thử, ngày mai lúc anh đón chị, thiện thể mang theo em."
"Không cần." Trong con ngươi trong suốt đen láy của Tư Thần Xuyên lộ ra một tia lạnh lùng, "Ông nội muốn gặp vợ chưa cưới.”
Không phải cô.
Lê Thư Kỳ không gờ anh lại từ chối dứt khoát lưu loát như vậy, đau lòng đồng thời còn ôm một tia hy vọng, "Chị có thể làm vị hôn thê đi, em chỉ đại diện cho nhà họ Lê. A Xuyên, để em đi xin lỗi ông nội đi?”
Lê Thư Kỳ mong đợi nhìn Tư Thần Xuyên, hy vọng anh có thể gật đầu đồng ý.
Nhưng cả người Tư Thần Xuyên tản ra một luồng khí tức lạnh như băng, dưới hàng mi đen nhánh, một đôi mắt lạnh bắt đầu gợn sóng.
"Có thể đại diện cho nhà họ Lê, chỉ có vợ chưa cưới của tôi."
Đôi mắt của hắn sâu thẳm thêm vài phần, đường cong hàm sạch sẽ gọn gàng, âm thanh càng thêm vô tình.
"A Xuyên..."
Thấy Lê Thư Kỳ còn muốn đuổi theo bước chân của Tư Thần Xuyên, Trường Thanh lập tức ngăn cản nói:
“Thư Kỳ tiểu thư, Thần gia là người đã có vợ chưa cưới, sau này xin hãy duy trì khoảng cách nhiều hơn.”
"Trường Thanh?"
Lê Thư Kỳ không ngờ tên hạ nhân này lại dám ngăn cản cô!
Trước khi Giai Tịnh chưa trở về, tên hạ nhân này rất cung kính với cô!
"Nếu để cho người ta thấy được, ảnh hưởng không tốt." Trường Thanh bỏ lại những lời này, xoay người đi theo bước chân của Tư Thần Xuyên.
Lê Thư Kỳ nhìn bóng lưng Tư Thần Xuyên, lớn tiếng hô, "A Xuyên, mặc kệ anh có tin hay không, em thật sự không hề muốn hại ông nội. Em không phải cố ý! !”
Trường Thanh:….
Không lẽ Thư Kỳ tiểu thư tưởng Thần gia đối với cô lạnh lùng như vậy, là bởi vì chuyện của lão gia tử sao?
Ai cũng nhìn ra được, Thần gia không có ý với cô!
Ngược lại là Giai Tịnh tiểu thư kia...
Thần gia đối với cô ấy hình như có chút khác biệt.
Trong phòng khách, Tống Giai Kì nhìn một đống quà gặp mặt trước mặt: "Tịnh Tịnh, A Xuyên tặng những món quà này..."
"Ba mẹ xử lý đi."
Giai Tịnh lên lầu, không ngờ nhận lại người thân còn có thêm một vị hôn phu, sự việc hình như phiền phức hơn nhiều so với cô tưởng.
"A Xuyên..."
Trong vườn hoa, Lê Thư Kỳ nhìn hướng Tư Thần Xuyên rời đi nhỏ giọng nức nở.
vυ" Trương đau lòng đỡ lấy cô, "Thư Kỳ tiểu thư, người đi xa rồi..."
"Vυ" Trương, con phải làm sao đây..." Lê Thư Kỳ nâng đôi mắt đẫm lệ đáng thương lên, "A Xuyên đối với chị, hình như có chút khác biệt.”
"Trò chơi mới bắt đầu, ai thắng ai thua còn chưa chắc." Vυ" Trương khẽ vuốt ve lưng cô, lý trí phân tích, "Lục tiểu thư từ nhỏ lớn lên trong một gia đình nhỏ, cũng chỉ có gương mặt xuất chúng, những thứ khác, chưa chắc đã lọt vào mắt của Tư thiếu.”
Nước mắt của Lê Thư Kỳ kẹt trong hốc mắt, trong nháy mắt cảm thấy lời nói của vυ" Trương có lý.
"Tôi nghĩ, không tới mấy ngày, Tư thiếu sẽ phát hiện, cô mới là vị hôn thê tốt nhất!”
Dù sao Thư Kỳ tiểu thư từ nhỏ học cầm kỳ thư họa, là tấm gương của tiểu thư khuê các! Mà Lục tiểu thư chẳng qua là một cô gái đến từ một chỗ nhỏ.
Nhà họ Tư là hào môn, người bước vào đều là người có giáo dục, có nội hàm, bọn họ không cần một bình hoa di động chỉ có vẻ ngoài!
"Cho dù Tư thiếu thích, cũng là cảm giác mới mẻ nhất thời, chờ sau này lục tiểu thư làm ra trò cười, làm mất mặt nhà họ Tư, nhà họ Tư sẽ phát hiện, vị trí bên cạnh Tư thiếu, chỉ có cô thích hợp nhất!"
Lê Thư Kỳ được vυ" Trương trấn an, tâm tình tốt hơn không ít.
Phía bên kia.
Giai Tịnh vừa trở về phòng không bao lâu, điện thoại di động liền rung lên.
Đó là một chuỗi các con số quen thuộc, hôm nay vừa gọi qua một lần cho cô.
Cô trượt qua nghe máy, chợt nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa trầm ấm từ đầu kia của điện thoại truyền đến.
"Giai Tịnh." Thanh tuyến của Tư Thần Xuyên sạch sẽ trong suốt, rất có từ tính, "Anh đến nhà rồi.”
"..." Giai Tịnh theo bản năng hỏi, "Có việc gì? ”
Câu hỏi này, ngược lại làm cho Tư Thần Xuyên cảm thấy có chút thú vị, tiểu cô nương này không biết anh đang báo cáo hành tung?