Vì không muốn Dung Dung chịu ủy khuất, cũng vì mau chóng đuổi nha đầu chết tiệt này đi, hai người bọn họ lừa bà lão, đem tin tức nha đầu chết tiệt này treo lên mạng tìm người thân, cuối cùng có một ngày, người nhà nha đầu chết tiệt này gọi điện thoại tới, nói muốn đón cô trở về.
Bà lão biết chuyện này, tim bị kí©h thí©ɧ, lúc này mới vào bệnh viện. Bà lão không ở nhà, Giai Tịnh bị thuận lợi "đuổi" ra khỏi nhà họ Bạch.
"Bà lão không biết có phải đã già hay không, hồ đồ rồi, đối với một người ngoài còn tốt hơn cháu gái ruột của mình!" Từ Nhược Văn oán giận đến đây, lại không nhịn được lo lắng, "Bây giờ sợ Giai Tịnh không đi, sẽ động tâm tư lệch lạc, ví dụ như, cướp Cao Thiên Kiệt của Dung Dung..."
Đứa nhỏ Cao Thiên Kiệt này lại ôn lương hiểu chuyện, nhìn ra được, hắn rất quý trọng Dung Dung, đối với Dung Dung rất tốt…
Cũng may Dung Dung có tài, không chỉ bộ dạng điềm đạm động lòng người, ngay cả tính cách cũng ôn nhu như nước, mới có thể vững vàng nắm chặt trái tim Cao Thiên Kiệt!
"Bác Minh à, lát nữa chúng ta đi tìm bác sĩ chính Đường Thiếu Trạch, bảo anh ta làm thủ tục chuyển viện cho chúng ta đi?"
"Haizz, cũng chỉ có thể như vậy." Bạch Bác Minh thở dài.
"Chúng ta đi thôi." Giai Tịnh đi theo phía sau Tư Thần Xuyên, một tay cầm di động, trả lời tin nhắn.
Buổi chiều đến buổi đấu giá, lại phẫu thuật cho lão tiên sinh, còn có rất nhiều tin nhắn không kịp trả lời.
Lúc này vừa lúc có người đẩy xe lăn từ góc đường đi ra, thiếu chút nữa đυ.ng phải Giai Tịnh.
Tư Thần Xuyên kéo cô đến bên người, "Cẩn thận.”
"..." Giai Tịnh phản ứng lại, mặt lại một lần nữa nóng lên.
Trong xe, Tư Thần Xuyên thấy bộ dáng cô gái có chút không vui, lái được một nửa, dừng xe lại.
"Chờ tôi một lát."
Anh xuống xe đến gần một cửa hàng tráng miệng.
Ngay sau đó, anh cầm mấy cái túi đi ra.
Có bánh ngọt nhỏ, bánh mì, sữa, nước trái cây và nhiều hơn nữa, và một số kẹo có kiểu dáng đáng yêu.
Anh đưa nó qua, "Họ nói con nít thích ăn những thứ này."
Hôm nay phẫu thuật cho ông nội lâu như vậy, chắc cô bé đói bụng rồi.
Giai Tịnh nhìn trước mắt nhiều đồ ăn như vậy, đang muốn nói cái gì đó, Tư Thần Xuyên lại tới gần cô, mở cho cô một chai sữa trước, cắm ống hút.
Giai Tịnh:…
"Tôi không đói."
"Ít nhiều ăn một chút." Tư Thần Xuyên đưa sữa qua.
Giai Tịnh tiếp nhận, uống vài ngụm, rõ ràng là sữa nguyên chất, không ngờ uống vào có chút.
Phía bên kia.
"Bác sĩ Đường, cái gì gọi là không thể phê?" Từ Nhược Văn tìm được Đường Thiếu Trạch, vừa mới đề xuất chuyện chuyển viện, sắc mặt Đường Thiếu Trạch liền lạnh xuống.
"Tình huống của bà Bạch, tốt nhất là ở lại Hoa Nhạc."
“Không có bệnh viện nào khác tốt hơn à?” Bạch Bác Minh không nhịn được hỏi.
"Hoa Nhạc chính là bệnh viện tốt nhất trong nước."
"Vâng vâng, trình độ y tế của Hoa Nhạc mọi người đều thấy rõ, chỉ là..."
Bạch Bác Minh còn chưa nói hết, Từ Nhược Văn đã giành trước một bước nói, "Bác sĩ Đường, chúng tôi cũng không có cách, nếu như không chuyển viện cho bà lão, tôi sợ có người quấn lấy bà ấy, ảnh hưởng đến việc hồi phục của bà ấy..."
Đường Thiếu Trạch lạnh lùng nhìn bà một cái, người này chỉ Giai Tịnh?
Ha, đúng là không biết tốt xấu gì.
Giai Tịnh vì nhà họ Bạch làm bao nhiêu chuyện, mà bọn họ làm con cái lại làm cái gì?
Ánh mắt Đường Thiếu Trạch lạnh lùng, "Nếu các người thật sự quan tâm bà lão, y tá chín giờ sáng gọi điện thoại cho các người, các người đợi đến bây giờ mới đến?”
"Chúng tôi, chúng tôi cũng đúng lúc có việc trong người..."
Chủ yếu là mấy phu nhân hẹn Từ Nhược Văn làm SPA, mà Bạch Bác Minh lại cùng mấy lão tổng đi chơi golf…
Đến tối, bào mẫu đã nấu ăn xong, cơm phải ăn khi còn nóng! Sau khi ăn xong, họ vội vã đến.
"Có chuyện quan trọng trong người, mặc kệ trưởng bối sống chết?"
Từ Nhược Văn và Bạch Bác Minh bị lời nói của Đường Thiếu Trạch nói đỏ mặt, vô cùng xấu hổ.
"Tôi có thể ký vào thủ tục chuyển viện, nhưng tôi nói trước, thiết bị y tế và tài nguyên bác sĩ của các bệnh viện khác không bằng Hoa Nhạc, một khi bà lão rời khỏi Hoa Nhạc, không quá một tuần sẽ buông tay, các người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Bạch Bác Minh vừa nghe, biểu tình cũng không bình tĩnh, "Vậy Bác sĩ Đường, có cách nào tốt hơn không? Ví dụ như có thể rời khỏi bệnh viện, lại có thể bảo đảm cho bà lão khỏe mạnh?”
"Có."
Bạch Bác Minh vừa nghe, lập tức mừng rỡ, "Bác sĩ Đường, ngài nói, tôi nghe.”
"Bây giờ trên thị trường có một loại thuốc, có thể cứu tính mạng của bà lão..."
"Ngài nói, tôi ghi lại." Bạch Bác Minh vội vàng lấy quyển sổ nhỏ ra, lấy bút tùy thân ra, mở nắp bút ra.
"Chỉ có chợ đen có, loại thuốc này một viên một ngàn vạn, một tháng phải dùng hai lần, liên tục dùng ba tháng có thể tới đây phẫu thuật."
Bạch Bác Minh cùng Từ Nhược Văn vừa nghe, hai mặt nhìn nhau, bao nhiêu, một ngàn vạn? Ba tháng sẽ là 60 triệu?!
Thuốc bây giờ có đắt như vậy không?
"Được làm từ dược liệu vô cùng hiếm, cho nên đặc biệt khó có được."
Bạch Bác Minh yên lặng thu hồi quyển sổ nhỏ cùng bút viết, "Vậy tôi không chuyển viện nữa, tiếp theo còn phiền bác sĩ Đường bận tâm..."
Sở dĩ họ cứu bà lão, một là bởi vì 30% cổ phần trong tay bà, trị giá ba trăm triệu, thuốc có giá trên trời này, thoáng cái đã tốn một phần năm, hiển nhiên không có lời.
Hai là bà lão thiên vị, lỡ sau này hồ đồ, đem cổ phần cho Giai Tịnh...
Trước khi bà lão tắt thở bọn họ nhất định phải bảo bà lập di chúc, đem toàn bộ cổ phần để lại cho Dung Dung. Đó là lý do tại sao họ cứu bà.
Giai Tịnh lúc trước thường xuyên giúp nhà họ Bạch vượt qua khó khăn, cũng là bởi vì doanh nghiệp này có cổ phần của bà Bạch, nếu không cô mới mặc kệ sống chết của Bạch Bác Minh….
Nhưng người nhà họ Bạch không biết, còn tưởng rằng mình rất lợi hại, có thể trở thành người giàu nhất Đông thành...Bạch Bác Minh lấy thẻ ngân hàng vừa rồi đưa cho Giai Tịnh ra, vụиɠ ŧяộʍ nhét vào sổ bệnh án trước mặt Đường Thiếu Trạch. Động tác nhỏ này rơi vào trong mắt Đường Thiếu Trạch, khiến hắn thêm phần ghét bỏ.
"Bạch tiên sinh muốn hại tôi mất chén cơm, ngồi tù?"
Phải biết nhân viên y tế lợi dụng chức vụ, lén lút nhận hối lộ, thuộc loại tội nhận hối lộ, số tiền lớn còn phải ngồi tù.
"Bác sĩ Đường anh hiểu lầm..." Bạch Bác Minh vội vàng nở khuôn mặt tươi cười, cẩn thận nói, "Không phải bảo ngài vi phạm đạo đức nghề nghiệp, chỉ là một chút tâm ý của chúng tôi, chúng tôi biết trong khoảng thời gian này ngài vất vả rồi, chút tiền này, ngài cầm đi mua chút thuốc bổ..."
“Đúng vậy bác sĩ Đường, ngài nhận đi!”
"Lấy đi." Đường Thiếu Trạch cũng không thèm liếc mắt một cái, ngữ khí lạnh như băng, “Có người dặn dò qua, tôi tự nhiên sẽ quan tâm, không cần các người làm thêm chuyện này, ra ngoài đi.”
"Bác sĩ Đường..."
Từ Nhược Văn còn muốn nói gì đó, Bạch Bác Minh vội vàng thức thời thu thẻ ngân hàng lại, cười ha hả làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, "Đúng vậy, chúng tôi đi đây, nếu sau này bác sĩ Đường có bất kỳ nhu cầu gì, cứ việc nói với tôi..."
Nếu không phải nể mặt Giai Tịnh, Đường Thiếu Trạch sớm đã đuổi họ ra ngoài.