Chương 77: vấn để đau đầu

Chương 77: vấn để đau đầu

Khi Trịnh Tuyết Trân xác nhận rằng Thẩm Di Chu đã rời đi, thời điểm ngay cả mùi hương nhàn nhạt còn sót lại trên cơ thể cô ta biến mất, Trịnh Tuyết Trân dường như đã mất hết sức lực,cô ta lảo đảo một chút, nếu không lập tức dựa vào cái bàn bên cạnh có lẽ đã trực tiếp té xuống đất.

Sự áp lực không rõ nguồn gốc.

Trịnh Tuyết Trân không thể xác định được cảm giác vừa rồi là gì, vừa rồi Thẩm Di Chu nói chuyện với mình, cô ta đột nhiên không thể cảm nhận được hơi thở của một người sống trên người Thẩm Di Chu, cô ta chỉ cảm thấy từ trên người Thẩm Di Chu không ngừng toát ra một loại hàn ý, giống như là ác quỷ bò ra từ địa ngục như muốn câu rớt hồn phách cả cô ta.

Trịnh Tuyết Trân dùng sức xoa xoa cánh tay của mình,mặt trên đã nổi đầy da gà, lại xoa xoa lỗ tai, vừa rồi Thẩm Di Chu dán ở bên tai cô ta nói chuyện, cô ta cơ hồ cảm thấy lỗ tai của mình như sắp bị cô cắn đứt.

Thật là quá quỷ dị.

"Tuyết Trân, em sao vậy? Vừa rồi anh nhìn thấy Thẩm Di Chu đi cùng em, cô ta có làm gì em không?" Vào lúc Trịnh Tuyết Trân còn đang đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô ta. Làm Trịnh Tuyết Trân sợ tới mức cơ hồ nhảy dựng.

Khi cô ta nhìn kỹ một chút, phát hiện người tới là Cao Minh Triết, cô ta mới thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực, có chút không kiên nhẫn nói: "anh làm gì vậy, dọa em muốn chết!"

"Hôm nay anh tìm em cả đêm, vừa rồi thấy em cùng Cố Phi Dương ở bên nhau..." Cao Minh Triết còn chưa nói xong, Trịnh Tuyết Trân liền xua xua tay, xoay người đi về phía Tɧẩʍ ɖυyên.

"Ồ, em hiện tại đang vội, có chuyện gì ngày mai lại nói."

Cao Minh Triết duỗi tay muốn giữ Trịnh Tuyết Trân lại, nhưng anh ta chỉ bắt được một chút không khí, Cao Minh Triết mở ra tay, cảm nhận được hơi ấm từ làn da của Trịnh Tuyết Trân vừa rồi, lại ngẩng đầu nhìn Trịnh Tuyết Trân đang bước nhanh về phía Tɧẩʍ ɖυyên, không, nói chính xác là hướng về phía Cố Phi Dương đang đi thật nhanh đến bên cạnh Tɧẩʍ ɖυyên, Cao Minh Triết cau mày lại.

Cố Phi Dương mắt thấy mình sắp bắt được Thẩm Di Chu, không nghĩ lại bị cánh tay của ai đó giữ lại, làm hắn loạng choạng một chút, quay đầu nhìn lại, liền thấy Trịnh Tuyết Trân đang chớp đôi mắt to, hơi bĩu môi, nhẹ nhàng giữ lấy tay hắn, không buông tha làm nũng nói:"Ôi, anh Phi Dương, vừa rồi anh tại sao lại đẩy em vào người Tiết Hợp? em là muốn cugf anh khiêu vũ, vừa rồi rõ ràng là anh mời em khiêu vũ, vì cái gì lại đi kéo Thẩm Di Chu, em không chấp nhận, anh nhất định phải mời em khiêu vũ một lần nữa!"

Giọng nói ngọt ngào đến cơ hồ có thể làm người ta nổi da gà.

Thẩm Di Chu đi phía trước tuy rằng cách hai người bọn họ một khoảng cách, nhưng giọng nói của Trịnh Tuyết Trân lại có quá nhiều đường,làm Thẩm Di Chu không thể xem nhẹ. Cô quay đầu nhìn thoáng qua hai con người đang lôi lôi kéo kéo, giật giật khóe miệng, một bên xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, một bên vừa tăng tốc, đi vài bước liền đến bên cạnh Tɧẩʍ ɖυyên.

Cố Phi Dương rất muốn gọi Thẩm Di Chu lại, nhưng hắn cũng biết, hiện tại cho dù có gọi tên Thẩm Di Chu, phỏng chừng nữ nhân này cũng chỉ là giả bộ không nghe thấy chạy nhanh hơn mà thôi.

Mà vấn đề đau đầu nhất trước mắt hắn bây giờ cũng không phải kêu không được Thẩm Di Chu, mà là người phụ nữ tên Trịnh Tuyết Trân này, giống như một miếng thạch cao da chó lại không biết xấu hổ!