“Cô!” Trịnh Tuyết Trân đột nhiên cao giọng, bất quá, cô ta liền lập tức ý thức được như vậy sẽ khiến cho người khác chú ý, vì thế lại hạ thấp giọng nói: “Thẩm Di Chu, cô không phải rất thích Cao Minh Triết sao? Hiện tại tôi đem hắn nhường cho cô! cô muốn làm gì với hắn đều được, nhưng nhớ cho kỹ, đừng mơ tưởng tới Cố Phi Dương! Nếu để tôi biết cô có chủ ý với Cố Phi Dương, tôi sẽ gϊếŧ cô! "
Thẩm Di Chu nhìn Trịnh Tuyết Trân, cảm thấy nữ nhân này nhất định là bị à bị cửa kẹp đầu, cô ta rốt cuộc là từ đâu ra vậy ,cảm thấycô sẽ đi lạigiày rách của cô ta, thậm chí còn sẽ cảm ơn không thôi? Cô ta lấy đau ra tự tin như thế, nghĩ rằng cô sẽ biết ơn vì cho cô nhận một ân huệ như vậy? Cô ta lại lấy đâu ra sự tự tin, cảm thấy toàn bộ thế giới chỉ có mình là người duy nhất có thể chọn lựa, những người khác chỉ có thể sử dụng những đồ vật cô ta không cần!
Trước đừng nói Thẩm Di Chu có thích Cao Minh Triết hay không, mà chỉ nói về giọng điệu bố thí của cô ta thôi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Trịnh Tuyết Trân, cô cùng Cao Minh Triết là chuyện thế nào, đó là chuyện của cô, tôi không dính líu vào, mà cô cùng Cố Phi Dương lại như thế nào, liên quan gì đến tôi?" Nói xong, Thẩm Di Chu đi tới phía sau Trịnh Tuyết Trân, nắm lấy cằm cô ta, khiến cho cô ta nhìn những người đàn ông cùng phụ nữ đang nhẹ nhàng khiêu vũ trên sân nhảy.
"Mở mắt chó ra mà nhìn cho rõ, trên thế giới này cũng không phải chỉ có mình cô là nữ nhân, đàn ông cô có thể chọn lựa , thứ cô không cần người khác mới có thể muốn. Huống chi, cô nhớ kỹ cho tôi, trên đời này, Chỉ có tôi Thẩm Di Chu chọn đàn ông, cũng không cần ai bố thí cho, đặc biệt là một lũ phế vật!”
Thẩm Di Chu tương đối cao, mà vóc dáng Trịnh Tuyết Trân lại nhỏ nhắn, cho dù hiện tại cô ta có đi giày cao gót, nhưng đứng trước mặt Thẩm Di Chu, cô ta vẫn thấp hơn một cái đầu, bị Thẩm Di Chu khống chế từ phía sau, cô ta căn bản không thể động đậy, chỉ có thể nhìn về phía trước, nghe cô thì thầm bên tai.
Thẩm Di Chu lựa chọn vị trí này rất tài tình, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn ra cô ta đang bị khống chế, chỉ có thể nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau rất gần.
Huống chi, trong yến tiệc hôm nay, Vương gia mới là chủ nhân, Thẩm Di Chu đứng ở trong góc, cho nên không ai chú ý tới điểm này.
Nói xong, Thẩm Di Chu giơ tay còn lại lên, nói bóng gió, vỗ vỗ mặt Trịnh Tuyết Trân: "Bỏ mấy cái ý nghĩ đó cho tôi! Tôi hiện tại mặc kệ cô, nhưng là nếu rơi vào tay tôi..."
Thẩm Di Chu không nói hết, và để lại một cái đuôi dài, nhưng chính là như vậy, để lại một sự sợ hãi sâu sắc trong lòng Trịnh Tuyết Trân. Càng đừng nói, Thẩm Di Chu lại đem đôi môi đỏ tươi như cánh hoa dán lên vành tai Trịnh Tuyết Trân, ôn hòa nói: “Ngoan ngoãn.”
Giờ khắc này, trong bầu không khí như vậy, cộng thêm động tác của Thẩm Di Châu, Trịnh Tuyết Trân tóc gáy càng thêm dựng đứng.
Lẽ ra cô ta vốn dĩ có thể hét lên, nhưng không biết vì sao, vào lúc này, tất cả thanh âm của cô ta đều giống như bị bóp chặt trong họng, đừng nói là hét kêu, ngay cả thở dốc cũng dường như biến thành xa xỉ.
Sự cứng đờ này kéo dài cho đến khi thân thể Thẩm Di Chu rời khỏi.