Chương 75

Thẩm Phi Lan nói về chuyện Cố Phi Dương cùng Trịnh Tuyết Trân quen nhau từ khi họ còn nhỏ, một bên có ý dẫn dắt dư luận, một bên cố ý vô tình nhắc đến tình bạn khi còn trẻ của bọn họ sâu sắc thế nào.Còn nói ra Cố Phi Dương lần này trở về cũng không biết vì chuyện gì, vừa thấy Trịnh Tuyết Trân liền nhớ tới rất nhiều chuyện.

"Ồ, mặc dù Cố gia luôn ở nước ngoài, bất quá, cội nguồn của Cố gia vẫn luôn ở Trung Quốc. Cố gia không thích người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, cho nên, lúc này Cố thiếu gia trở về, hơn phân nửa cũng là vì chuyện kết hôn.” Một cái phu nhân nói.

"Như vậy tính toán cũng đúng, Cố thiếu gia hiện tại tuổi tác cũng đã ngoài hai mươi, tuy rằng ở tuổi này kết hôn còn sớm một chút, nhưng cũng đã đến lúc ổn định cuộc sống." Lại một cái phu nhân nói.

"Cố thiếu cùng Tuyết Trân là thanh mai trúc mã. Đây là một nhân duyên quá tốt. Ồ, tôi muốn chúc mừng bà trước, Trịnh phu nhân. Sau này, Tuyết Trân gả tới cố gia, chính là phải mời chúng tôi ăn cơm ."

Mặc dù Thẩm Phi Lan luôn ngầm ám chỉ với mọi người rằng Cố Phi Dương cùng Trịnh Tuyết Trân là một đôi, chính là, rốt cuộc không có dám trắng trợn táo bạo nói ra. Bất quá, phu nhân có thể lăn lộn trong xã hội thượng lưu này, có ai sẽ không xem sắc mặt đâu? Thẩm Phi Lan nói nhiều thế này, nếu họ không hiểu thì thật lãng phí, vì thế một đám đều nghe theo lời Thẩm Phi Lan.

Điều này thực sự khiến Thẩm Phi Lan cao hứng , chỉ là người vẫn là muốn tiếp tục nhịn, liên tục xua tay nói: “Đừng nói nhảm, chuyện này, nếu bây giờ các ngươi nói ra như vậy, sau này việc không thành Tuyết Chân chúng ta mặt để ở đâu."

“Ôi, sự tình rõ ràng như vậy, Trịnh phu nhân liền không cần che giấu!” Tất cả các phu nhân đều mồm năm miệng mười chúc mừng Thẩm Phi Lan.

Chồng hoặc gia tộc của họ luôn muốn hợp tác với Thẩm thị, mà Thẩm Phi Lan với tư cách là con gái của Tɧẩʍ ɖυyên, hiện tại ở chỗ này tiếp đãi họ, tự nhiên họ muốn nói điều gì đó làm Thẩm Phi Lan cao hứng, thuận tiện cũng lấy lòng Tɧẩʍ ɖυyên, làm gia tộc của chính mình có thể đạt như ý muốn.

Cho nên, , mọi người đều theo Thẩm Phi Lan ý tứ nói tiếp, và đột nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, hoạt động ngoại giao của các phu nhân ở đây vô cùng sôi nổi.

Thẩm Di Chu chậm rãi đi về phía Tɧẩʍ ɖυyên, nửa đường đột nhiên lại bị giật mạnh cánh tay, lúc quay đầu nhìn lại, không khỏi hơi nhướng mày, chỉ thấy Trịnh Tuyết Trân sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm cô, trong mắt tràn đầy của hận ý . Thẩm Di Chu hơi nhướng mày, cô cảm thấy nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, phỏng chừng hiện tại chính mình đã bị vạn tiễn xuyên tâm.

“Làm sao?” Tuy rằng chung quanh vẫn là có không ít người cùng Thẩm Di Chu chào hỏi, nhưng dù sao khoảng cách tương đối xa, cũng không sợ bị người tới quấy rầy, Thẩm Địch Châu cũng lười ra vẻ hiền thục.

“Thẩm Di Chu, cô có biết cô hèn hạ cỡ nào không!” Trịnh Tuyết Trân gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.

Từ khi Thẩm Di Chu trùng sinh, những lời này từ trong miệng Trịnh Tuyết Trân cô đã nghe không ít, tuy rằng nghe được nhiều, nhưng Thẩm Di Chu cũng không nguyện ý nghe những lời này, cô đột nhiên hất tay của Trịnh Tuyết Trân ra, cười lạnh nói: “Tiện nhân? Cô chẳng lẽ không biết soi gương à? Cô hiện tại đi soi gương , liền biết cái gì là tiện nhân.”