Dưới ánh trăng, khuôn mặt Thẩm Di Chu vốn trong sáng xinh đẹp như yêu tinh, lại vì tràn đầy tham vọng mà nhuốm đầy vẻ mê hoặc, mê hoặc đến kinh tâm động phách, tựa hồ cô là một ma nữ đã tu hành mấy ngàn năm, câu hồn đoạt phách.
Tɧẩʍ ɖυyên đột nhiên nhớ tới chuyện nhiều năm trước, thời điểm ông và cha của Thẩm Di Châu, Thẩm Tuyển , con trai duy nhất của ông, vốn là người thừa kế duy nhất của thế hệ thứ 98 của Thẩm gia.
Vào ngày hôm đó, ánh trăng cũng trông như thế này, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, ông cũng hỏi Thẩm Tuyển câu hỏi như vậy, hỏi hắn có cảm giác gì sau khi đọc gia phả của Thẩm gia.
Thẩm Tuyển trả lời như thế nào?
Ồ, đúng rồi, hắn nói, điều này này quá tàn nhẫn, quá không có nhân tính, chỉ vì sự thịnh vượng của gia tộc, mà rất nhiều người phải trả giá cho hạnh phúc cả đời của họ, thậm chí phải trả giá bằng mạng sống của họ, điều này thật là không thể tiếp thu được ! Và hiện tại bọn họ đang tận hưởng những gì mà những người này đã phải trả giá để đạt được, thật là kinh tởm!
Tuy rằng ông luôn đưa ra rất nhiều câu hỏi, cân nhắc và suy xét, cũng suy đoán quaThẩm Tuyển cũng sẽ trả lời theo cách này, nhưng cho dù ông có phỏng đoán thế nào thì ảnh hưởng cũng không lớn bằng khi ông tận tai nghe thấy.
Khi đó, bản thân Tɧẩʍ ɖυyên vẫn còn tuổi trẻ khí thịnh, ông cảm thấy Thẩm Tuyển đã vũ nhục tổ tiên của mình và rất nhiều người nhà họ Thẩm, những người sẵn sàng cho đi tất cả, nên đã hung hăng tát Thẩm Tuyển rất nhiều.
Hai cha con đối mặt với nhau bằng đôi mắt đỏ tươi, cuối cùng, ông hỏi Thẩm Tuyển rằng liệu hắn có muốn trở thành người thừa kế đời thứ 98 của gia tộc Thẩm, kế thừa đế chế thương mại khổng lồ này và kế thừa sự xa hoa quý giá đỉnh cao của thế giới hay không?
Thẩm Tuyển cơ hồ hét lên: "Tôi không muốn! Ngay cả khi tôi không có gì, ngay cả khi tôi trở thành một kẻ ăn mày, tôi cũng không muốn. Tôi hoàn toàn vì cái máy móc gϊếŧ người này mà xây thêm gạch ngói vào đây, tôi tuyệt đối không muốn lại trở thành công cụ Thẩm gia , ta muốn là chính mình, tôi muốn là Thẩm Tuyển, tôi muốn tự mình lựa chọn cuộc đời của tôi!"
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng Tɧẩʍ ɖυyên vẫn có thể nhớ rõ tình huống năm đó, và ông cũng có thể nhớ rõ ràng từng từ mà Thẩm Tuyển đã thốt ra, điều này thực sự khắc cốt ghi tâm.
Nhưng bây giờ đứa nhỏ này, con gái của Thẩm Tuyển và cũng là đứa con dâu mà ông không thích nhất, đang đứng trước mặt ông, đôi mắt cô phát ra ánh sang, lộng lẫy như là kim cương. Có sự nóng lòng háo hức trên gương mặt cô, sự bốc đồng trong hơi thở và dã tâm trong máu của cô.
Mọi thứ về cô đều thế làm người khác không thể tránh khỏi
, cô đứng ở đứng ở chỗ này rực rỡ như một quả cầu lửa , sinh mệnh của cô đang sôi trào.
Lúc này, Tɧẩʍ ɖυyên đột nhiên hiểu ra một chuyện.
Vương giả, vị trí này không phải là thứ có thể đạt được bằng cách giao phó cho một người nào đó ở vị trí đó, hắn cũng có thể trở thành.
Một Vương giả không chỉ cần đủ cường hãn, đủ năng lực, đủ khôn ngoan và đủ tham vọng, mà quan trọng nhất là phải có ý chí.
Đầu tiên, hắn phải nguyện ý trở thành vương giả, sau đó, những năng lực này mới có thể phát huy tác dụng, nếu không, cho dù ở vị trí đó, hắn cũng chỉ đóng vai một tên hề không thể phản kháng mà thôi.
Về phần đứa nhỏ trước, cô thông minh, cơ trí, biết phán đoán tình thế, tham vọng, tàn nhẫn và quan trọng nhất là cô nguyện ý đảm nhận vị trí đó.
Cho nên , Tɧẩʍ ɖυyên thở ra một hơi dài, rốt cuộc bật cười.
Vương giả, là trời sinh.