“Gần đây nghiên cứu lịch sử gia tộc mấy trăm năm của Thẩm gia, con cảm thấy thế nào?” Thẩm Di Chu cùng Tɧẩʍ ɖυyên chậm rãi đi dạo dưới ánh trăng, đột nhiên Tɧẩʍ ɖυyên hỏi.
Thẩm Di Chu suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói: “được như ước nguyện.”
“Ồ?” Tɧẩʍ ɖυyên không nghĩ tới Thẩm Di Chu sẽ dùng từ ngữ như vậy miêu tả quá khứ của Thẩm gia, không khỏi thắc mắc Thẩm Di Chu tại sao lại nghĩ như vậy. "Tại sao con nói như vậy?"
“Người ngoài chỉ nhìn thấy những đóa hoa sặc sỡ của Thẩm gia, nhưng họ chưa từng cẩn thận nghĩ tới, Thẩm gia đã phải trả giá bao nhiêu để có được những đóa hoa rực rỡ ngày hôm nay.” Thẩm Di Chu mấy ngày nay nghiên cứu những thứ này của Thẩm gia cũng thành thật nói ra như vậy. Cô thở dài: “Thời điểm những người khác còn đang rối rắm vì gia đình của mình lựa chọn tiếp tục hay từ bỏ, thì Thẩm gia đã chặt đứt cánh tay của họ rồi; khi những người khác còn đang toan tính cho tương lai, thì Thẩm gia đã hy sinh tất cả những cô cháu có thể hy sinh thì hy sinh."
Nói đến đây, Thẩm Di Chu đột nhiên khóe miệng có chút chua xót.
Thẩm gia dòng họ này thoạt nhìn đại diện cho những quý tộc hàng đầu, nhưng có bao nhiêu người biết những gì hỗ trợ một tầng lớp hàng đầu như vậy?
“Con cảm thấy tàn khốc sao?” Thấy Thẩm Di Chu không nói nữa, Tɧẩʍ ɖυyên nghiêng mặt nhìn cô, dưới ánh trăng, sắc mặt Thẩm Di Chu mang theo nhàn nhạt buồn bã.
“ Xác thật thực tàn khốc.” Thẩm Di Châu gật đầu thừa nhận, cũng không có gì kiêng kỵ, vốn dĩ chính là thế. Mọi người đã đọc lịch sử Thẩm gia sẽ thấy nó tàn nhẫn, nhưng có bao nhiêu người có thể nhìn ra những điều tàn khốc này? “Nhưng mà…” Cô quay đầu lại một chút: “Thẩm gia mới có được ngày hôm nay, chính là nhờ có những hy sinh và tàn khốc này.”
Tɧẩʍ ɖυyên không nói gì, hắn nhìn Thẩm Di Chu như nhìn một món đồ tinh xảo cần phải suy tính.
“Cho nên ta mới nói, lịch sử của Thẩm gia chẳng qua là được như ước nguyện.” Thẩm Di Chu hít một hơi, cô ngước mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời,câu nói kia như có như không sang tỏ, đạm mạc đến làm người ta có chút đau lòng.
"Thẩm gia muốn những bông hoa như thế này thì phải trả một cái giá tương ứng. con nghe nói, ở vùng núi cao Vân Nam có một loại hoa trà, khi nở hoa thì lộng lẫy chẳng kém hoa nào." hoa trên đời. Ngay cả hoa mẫu đơn cũng không là gì so với nó. Ai cũng khen hoa trà này đẹp, nhưng không ai biết người làm vườn dưỡng nó như thế nào."
Tɧẩʍ ɖυyên bắt đầu có hứng thú: "Làm sao để chăm nó?"
“Nghe nói phải dùng máu tươi tưới nước, nó sinh ra hoa trà tất cả đều phải dùng làm phân bón, hoa trà mới có thể tinh xảo xinh đẹp như vậy.” Nói tới đây, Thẩm Di Chu nhẹ nhàng cuời ra một tiếng : "bất quá,Chỉ là một gốc cây hoa trà mà thôi, muốn có được thứ gì đều phải tranh giành, huống chi là Thẩm gia?"
Nói đến đây, Thẩm Di Chu không có nói thêm gì nữa, cô đang chờ Tɧẩʍ ɖυyên mở miệng.
Cô cho rằng Tɧẩʍ ɖυyên hôm nay tới tìm cô nói nhiều chuyện như vậy, nhất định không phải là vu vơ, hắn nhất định có mục đích của chính mình, Thẩm Di Chu thậm chí bạo gan đoán ra, mục đích nhất định là làm cô tha thiết mơ ước.
Quả nhiên, trầm mặc một hồi, Tɧẩʍ ɖυyên nói: “Thẩm gia đến ta đã qua chín mươi bảy đời, con nói không sai, tài sản của Thẩm gia là do vô số người nhà Thẩm gia chồng chất, cho nên Thẩm gia không cho phép ngã xuống, nếu gục ngã, không chỉ có lỗi vì với bản thân mà còn có lỗi với những người trong gia đình họ Thẩm. Chính là, ta rồi sẽ già đi, ta rồi sẽ chết, Thẩm gia rồi sẽ truyền xuống cho đời con cháu."
Tɧẩʍ ɖυyên quay mặt lại, ánh mắt như mực, căn bản nhìn không ra hắn là một ông lão, hiện tại sự sắc bén chỉ làm cho hắn giống như là lưỡi dao sắc bén không thể nhìn thẳng!