Chương 43: Kí©h thí©ɧ

Cố Phi Dương chỉ cảm thấy mặt nóng rát, tuy vậy, khóe môi hắn vẫn là không nhịn được cong lên, nhìn Thẩm Di Chu tức giận đi về phía xe của mình, trong ánh mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm ý cười.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Thẩm Văn Sơn đứng bên đường với khuôn mặt âm tình bất định, tâm trạng của Cố Phi Dương bỗng nhiên trở nên tốt hơn, hắn thậm chí còn để lộ hàm răng trắng như tuyết hướng Thẩm Văn Sơn nở nụ cười rạng rỡ như hoa vào mùa xuân.

Thẩm Văn Sơn không biết trong lòng mình bây giờ đang có cảm nghĩ gì, ông nhìn trời, thở dài một hơi, sau đó nhìn Thẩm Di Chu nổi giận đùng đùng đã đi đến bên cạnh xe và tự mình mở cửa, lại nhìn vào người đang đứng bên kia đường. Một bên cười như trộm được vàng, Cố Phi Dương tâm tình rất tốt, cảm thấy hôm nay thật là một ngày tốt...

Kí©h thí©ɧ.

Trên đường trở về, Thẩm Văn Sơn quan sát vẻ mặt của Thẩm Di Chu qua kính chiếu hậu mấy lần, thấy cô vẻ mặt nghiêm túc, mặt đen như đáy nồi, áp suất không khí trong xe thấp đến mức Có vẻ như một cơn bão sắp đến. ông thực sự không muốn nói chuyện.

Chính là, không mở miệng cũng không được, Tɧẩʍ ɖυyên còn đang chờ báo cáo của hắn trở về, hắn nhất định phải hỏi!

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Văn Sơn hỏi bằng một giọng mà ông cảm thấy là vô hại và dịu dàng nhất: " Chu tiểu thư, hôm nay cô đã nói gì với anh Cao?"

Nhắc tới Cao Minh Triết, sắc mặt Thẩm Di Chu tựa hồ buông lỏng một chút, nàng cười lạnh nói: “Tôi chưa từng thấy nam nhân nào tự cao tự đại như vậy, chẳng lẽ hắn cho rằng mình là con cóc đực duy nhất trên đời sao?”

Đực... cóc đực...

Cái này, cái này diễn tả sao? Thẩm Văn Sơn thực sự không muốn hỏi nữa, nhưng, nhưng ... Cuối cùng, Thẩm Văn Sơn chỉ có thể căng da đầu tiếp tục hỏi. Thật vất vả đem mặt già của chính mình phải ném ở chỗ này, , cuối cùng cũng hỏi xong về Cao Minh Triết và Tiết gia, tiếp theo chính là ...

...Đó là Cố Phi Dương.

Mặc dù Thẩm Văn Sơn không xem hết cảnh vừa rồi, nhưng ông đã nhìn thấy cảnh Cố Phi Dương cưỡng hôn Chu tiểu thư của mình, và sau đó bị Chu tiểu thư tát.

Tính ra hai người bọn họ, đáng lẽ cũng chỉ gặp nhau vài lần, sao lại xảy ra chuyện này? Thẩm Văn Sơn thực sự bối rối.

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của Cố Phi Dương và nghĩ về Tɧẩʍ ɖυyên, Thẩm Văn Sơn sau đó tiếp tục: "Chu tiểu thư, đừng trách tôi nói nhiều, tôi chỉ hỏi ... còn Cố tiên sinh thì sao?"

Nếu thực sự chỉ là một người hầu bình thường, Thẩm Văn Sơn đương nhiên không thể không dám hỏi Thẩm Di Chu những điều này, nhưng Thẩm Văn Sơn hôm nay mang theo nhiệm vụ mà đến, và bản thân Thẩm Di Chu cũng biết điều đó, vì vậy vừa rồi khi ông hỏi Cao Minh Triết, cô vẫn rất hợp tác.

Nhưng bây giờ nhắc tới Cố Phi Dương, Thẩm Di Chu sắc mặt lập tức thay đổi.

Đây thực là cái hay không nói, lại nói cái dở!

Bên này, Cố Phi Dương vừa sờ má, vừa cười nửa miệng nhìn xe của nhà họ Thẩm lái ra ngoài, sau đó đi về phía xe của mình.

Sau khi ngồi vào ghế sau, tài xế phía trước lập tức quay người, tháo kính râm ra, trên mặt lộ ra vẻ hài hước: "Lão đại, để tôi xem, cô gái tàn nhẫn này đánh có mạnh không?"

Cố Phi Dương lặng lẽ nhìn người đàn ông đẹp trai với mái trắng dài được buộc thành đuôi ngựa, mà khịt mũi, "Tôi nhớ rằng hạng mục Zimbabwe không có ai đi ..."

Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã liên tục giơ hai tay lên, "Tôi đã biết, tôi đã biết..." Anh ta như nhìn gặp quỷ quay mặt đi, ngoan ngoãn lái xe đi.

Cố Phi Dương đang ngồi ở ghế sau vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ đôi môi, dường như vừa rồi vẫn còn sự mềm mại cùng nóng bỏng, khiến người ta vô cùng khao khát.