Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Sự thật chứng minh, Thẩm Văn Sơn có phần suy nghĩ quá nhiều. Thẩm Tích Chu không những không làm mất mặt Thẩm gia, mà hành động và lời nói của cô còn khiến người khác vô cùng thoải mái. Ngay cả Tiết Công lần đầu tiên chính thức gặp mặt xã giao với Thẩm Tích Chu cũng không nhịn được muốn khen hai câu. Bất quá, cho dù thế nào đây vẫn là tang lễ, Tiết Công cũng không có nhiều hứng thế tám chuyện với Thẩm Tích Chu.
Sắc mặt của ông có chút khó coi, có thể thấy việc Tiết Phạn qua đời là một đả kích rất lớn đối với ông. Sau khi cứng rắn chống đỡ thân thể, nói chuyện mấy câu với Thẩm Tích Chu, Tiết Công đã bị Tiết Liêu khuyên lên lầu nghỉ ngơi, để Tiết Hợp - anh họ Tiết Phạn thay mặt chủ trì đại cục.
Tiết Hợp cũng giống như Tiết Phạn, là đứa cháu Tiết Công cực kì coi trọng, từ nhỏ đã được đích thân ông tự tay nuôi dưỡng. Dựa theo ý định của Tiết Công, tương lai sau này, toàn bộ thị trường trong nước của Tiết thị sẽ giao cho Tiết Phạn, còn thị trường nước ngoài sẽ do Tiết Hợp quản lí.
Mà Tiết Phạn và Tiết Hợp đều không khiến ông thất vọng, nhờ có hai đứa cháu tài năng này, những thế gia khác đều vô cùng hâm mộ Tiết gia.
Chẳng qua, thế sự khó lường.
Lúc còn sống, quan hệ giữa Tiết Hợp và Tiết Phạn vô cùng tốt, mặc dù hai người không phải anh em ruột nhưng quan hệ lại thân thiết hơn cả anh em.
Thẩm Tích Chu nhìn về phía Tiết Hợp, so với lần cuối cùng cô nhìn thấy anh, Tiết Hợp đã gầy đi rất nhiều, xương gò má đã nhô lên không ít, trong mắt giăng đầy tơ máu, cả người đều có vẻ suy sụp.
Trong lòng Thẩm Tích Chu nhịn không được thoáng một tia đau lòng, cô rất muốn nói gì đó với Tiết Hợp, nhưng trước sau vẫn không mở miệng, với thân phận hiện tại của cô, không thích hợp để nói.
"Ông cố rất yêu thương Phạn Phạn, chuyện lần này đả kích rất lớn đến ông. Thất lễ rồi, mong Thẩm tiểu thư không để trong lòng." Thanh âm Tiết Hợp ôn hoà có lễ, lại không nén được một phần đau thương.
"Đương nhiên." Thẩm Tích Chu gật gật đầu, cô nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của Tiết Hợp, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lên tiếng an ủi, "Tiết tiên sinh, cuộc sống chính là luôn phải hướng về phía trước. Tiết tiểu thư còn trẻ đã mất, xác thực là chuyện buồn, mọi người càng phải trân trọng, ý tôi là...". Nói đến đây, thanh âm của cô cũng có chút nghẹn, nói thế nào cũng không nên lời.
Một lúc lâu sau, Thẩm Tích Chu mới nén được cảm giác ghen tị, nói:
"Ý tôi là, nếu Tiết tiểu thư dưới suối vàng biết được, nhất định cũng hy vọng mọi người tiếp tục sống tốt."
Lời này nghe như an ủi, nhưng chỉ có mình Thẩm Tích Chu biết, đây là lời nói chân tình từ tận đáy lòng, là điều Tiết Phạn muốn nói ra nhất.
Tiết Hợp nhìn Thẩm Tích Chu, phát hiện trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô gái trẻ tuổi trước mắt có một loại thần thái khiến anh cảm thấy vô cùng quen thuộc, trong lòng hơi kinh hãi, vừa định cẩn thận quan sát kĩ một phen, bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một người chen ngang.
"Thẩm tiểu thư, không nghĩ tới cô sẽ tham dự tang lễ của Tiết Phạn, Thẩm gia có thể tới lễ tang của Tiết gia..." Người nói chuyện chính là Chu Lệnh, trên mặt hắn treo vẻ tươi cười hợp lễ, không cao hứng quá mức, lại nhiễm không ít bi thương, chỉ duy nhất đôi mắt không ngừng phát ra ánh sáng dã tâm bừng bừng chói mắt.
Nhưng Chu Lệnh còn chưa nói xong, Tiết Duyệt đã đi tới, lạnh lùng đánh gãy lời nói của hắn:
"Đây là chuyện lớn của Tiết gia, Thẩm gia đương nhiên sẽ tới."
Nói đến đây, cô ta chuyển mắt nhìn về phía Thẩm Tích Chu, ánh mắt tràn ngập vẻ đề phòng. Tiết Duyệt kéo kéo khoé môi, không nhanh không chậm nói:
"Tôi nói đúng không, Thẩm tiểu thư?"