Trương Đại Nương cũng chẳng ngoại lệ. Bà ta đứng chống nạnh, giọng điệu đầy lý lẽ, lớn tiếng mắng:
"Nhà tôi gần nhà cô nhất, thịt heo nhà tôi mất, không phải cô lấy thì còn ai lấy nữa?"
"Cô mau bồi thường tiền cho tôi!"
Khí thế ngang ngược ấy khiến Bạch Tửu Tửu nhíu mày khó chịu. Cô lập tức bước lên, che chắn cho Vương Dương Xuân đứng phía sau.
Chuyện gì thế này?
Nhiều năm rồi, Bạch Tửu Tửu chưa từng phải nếm trải cái cảm giác bị người ta chỉ vào mặt mà mắng chửi như vậy.
Cô nhìn qua Trương Đại Nương, rồi đảo mắt về phía đám dân làng đang đứng hóng chuyện, và những người đang phụ họa theo lời bà ta. Họ gần như muốn khẳng định rằng chính Vương Dương Xuân – mẹ của cô, là người lấy trộm thịt heo.
Ánh mắt Bạch Tửu Tửu lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai. Cô cất giọng nhàn nhạt:
"Trương Đại Nương, bà biết tôi có quen thân với bà đồng ở thành phố lớn, đúng không?"
Trương Đại Nương thoáng chút nghi hoặc, nhìn Bạch Tửu Tửu rồi hỏi:
"Ý cháu là gì?"
Thực tế, Bạch Tửu Tửu có mối quan hệ rất tốt với bà đồng nọ, người từng cứu mạng cô. Vì bà đồng luôn mang tiếng "huyền bí" và "không may mắn", dân làng thường tránh tiếp xúc. Nhưng Bạch Tửu Tửu lại là trường hợp ngoại lệ.
Cô tiếp lời, giọng điệu đầy tự tin:
"Tôi muốn nói là, bà đồng đó không chỉ cứu mạng tôi mà còn truyền lại bản lĩnh của bà ấy cho tôi. Nên chuyện thịt heo nhà bà bị ai lấy, tôi chỉ cần suy tính sơ qua là biết ngay thôi."
Nghe vậy, Trương Đại Nương sửng sốt trong giây lát, rồi bật cười lớn. Bà ta quay lại nhìn đám đông dân làng, vẻ mặt đầy châm chọc:
"Các người nghe chưa? Con nhóc nhà họ Bạch bây giờ đúng là nói khoác không biết ngượng. Dám nói mình học được bản lĩnh của bà đồng? Tôi thấy bản lĩnh thì chẳng học được, chứ nói dối thì đúng là học đến mức nhuần nhuyễn rồi!"
Đám dân làng đang vây quanh xem náo nhiệt cũng phá lên cười lớn, chẳng ai tin rằng Bạch Tửu Tửu lại có cái gọi là “bản lĩnh” như vậy.
Vương Dương Xuân không kìm được mà nói:
“Con tránh ra, để mẹ nói chuyện với Trương Đại Nương.”
Bà lo Bạch Tửu Tửu sẽ bị ấm ức, đồng thời cũng không tin con gái mình học được gì từ bà đồng.
Bạch Tửu Tửu nhẹ nhàng trấn an:
“Mẹ đừng lo, cứ để con xử lý.”
Cô quay lại, ngẩng cao cằm. Dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, gương mặt trắng nõn của cô lại thêm vẻ rạng rỡ. Nhưng đôi mắt lạnh lùng, cùng nét trẻ con còn vương trên khuôn mặt, khiến người ta cảm thấy có chút gì đó không giống với dáng vẻ ngày thường.
Trương Đại Nương nhìn, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: “Từ bao giờ con bé này của nhà họ Bạch lại có khí chất khác lạ như vậy?”
“Thịt heo nhà bà chính là con dâu bà trộm.”
Một câu nói vang lên như ném đá vào mặt hồ yên ả, làm dậy sóng cả đám đông. Dân làng bắt đầu thì thầm to nhỏ, nửa tin nửa ngờ. Ai cũng biết nhà họ Bạch nổi tiếng là hiền lành, không gây sự. Chắc chắn họ không phải loại người đi ăn trộm. Bạch Tửu Tửu lại là cô bé lớn lên trước mắt mọi người, tính cách nhút nhát, chưa từng nói dối.
Điều quan trọng hơn, cả thôn đều biết con dâu Trương Đại Nương thường xuyên lấy trộm đồ ở nhà chồng đem về nhà mẹ đẻ. Việc này đâu phải lần đầu.
Có khi miếng thịt heo thật sự là do cô ta lấy về.
Sắc mặt Trương Đại Nương lập tức khó coi. Bà ta thừa biết con dâu mình có tật xấu này, nhưng vì những thứ cô ta lấy thường chẳng đáng giá, bà cũng chỉ chửi mắng vài câu cho qua.
Nhưng lần này không phải là một hai quả trứng gà mà là mấy cân thịt heo – thứ giá trị không nhỏ.