Editor: trang bubble ^^
Ở dưới sự giúp đỡ của Cữu gia (nhà cậu), Trịnh Minh Phát lần nữa sắp xếp kinh thư, mong mỏi chờ chuyện thi cử nhân sang năm, không lâu thì truyền ra thân thích ở quê nhà. Trong nhà chợt náo nhiệt hơn so với bình thường, thân thích gần xa đều vội vàng đi tới quan hệ mặt mũi trước, rất sợ đợi khi Trịnh Minh Phát quả thật thi đậu Cử nhân không để bọn họ ở trong mắt.
Trịnh Minh Phát cũng không phật ý mặt mũi của bọn họ, dằn lại tính tình xã giao. Xã giao mấy ngày, rồi mới lên tiếng hiện nay mình cần tĩnh tâm học sách, ngày khác lại mời các thân thích tới ngồi, những người thân thích này mới giải tán.
Không nghĩ mới yên tĩnh mấy ngày, lại có một vị bà thím trong tộc không thường qua lại tới cửa, lúc này cũng là cầu hôn với Trịnh Minh Nghiệp, làm Trịnh bà tử vui mừng sửng sốt một chút. Lúc trước nhờ bà mối chung quanh làm mai cho Trịnh Minh Nghiệp, con gái người ta không phải chê hắn là con trai nhỏ, tương lai không được chia sản nghiệp gì, chính là chê hắn là con trai do kế thất sinh ra, không chen mồm vào được ở trong dòng họ. Còn có cô nương to gan kia, từng thấy Trịnh Minh Nghiệp xa xa, nói bằng thân thể ốm tong teo kia, đi bộ còn lắc lư vậy, gả cho hắn thì có hy vọng gì. Vì vậy muốn nói hôn sự cho hắn, lại mất rất nhiều miệng lưỡi còn chưa được việc. Lần trước có một cái nhà rộng rãi, Trịnh bà tử vốn tưởng rằng việc hôn sự này nhất định có thể nói thành, ai ngờ người ta nói rằng sính lễ không thể ít hơn với sính lễ Trịnh Minh Phát cưới Xảo Nương trước kia, còn phải đánh bốn dạng trang sức vàng nữa, qua cửa một tháng thì phải ở riêng tự mình sống cuộc sống gia đình tạm ổn vân vân. Làm Trịnh bà tử tức giận ngã ngửa, thầm mắng sau lưng một lúc lâu, chuyện này tự nhiên sẽ không nhắc lại. Hôm nay lại có người tự tìm tới cửa để nói hôn sự, lại không nói con gái người ta như thế nào, riêng chuyện gia đình nhà gái sai người tới cửa nhà trai này đã đủ vinh dự.
Trong phòng Xảo Nương nghe được bà thím trong họ tới cửa, vội ôm Quý Tỷ Nhi ra ngoài nhìn kết cục, nghe cô nương mà bà thím nhắc tới cũng là cô nương Trương gia trong thôn, tên là Hắc Đào, không khỏi kinh ngạc. Trương Hắc Đào vừa cao lại mạnh khỏe, phụ huynh lại có tài, nàng ấy không chọn người hơn thôi, ngược lại sao để bà thím đến nhà trai cầu hôn?
Trịnh bà tử nghe được là Trương Hắc Đào, bà cũng từng thấy cô nương này, vừa nhìn đã biết là một người có năng lực làm việc, dáng vẻ có trước có sau, chính là ứng cử viên nàng dâu được hoan nghênh nhất ở nông thôn. Nếu nói mình bảo bà mối đi làm mai, cũng không dám chọn nhà bọn họ đi nói, lúc này bà mối lại tới cửa nói, nhà bà cũng ngây ngẩn cả người giống với Xảo Nương.
Bà thím giỏi nhất nhìn sắc mặt, phân biệt tâm tư, thấy vẻ mặt hai người mẹ chồng nàng dâu bọn họ, làm sao không hiểu ý nghĩ của các nàng, chỉ ha ha cười nói: "Bàn đến, các ngươi cũng đã gặp cô nương Trương gia, tuy là không dám nói trong trăm có một, nhưng đến nhà họ cầu hôn cũng là đạp phá ngưỡng cửa. Chỉ là tâm tính cô nương Trương gia khác người, nói lấy chồng không lấy điền (làm ruộng), chỉ muốn chọn người săn sóc biết lạnh biết ấm sống qua ngày. Vậy là nhìn trúng Minh Nghiệp nhà ngươi rồi, Trương lão hán cũng thương nữ nhi, đương nhiên đồng ý, vì vậy mời ta tới nhà hỏi một tiếng, nếu được, nhà ngươi hãy mời bà mối nghiêm chỉnh đến Trương gia đi cầu hôn, sính lễ gì đó, tùy ý khả năng của nhà ngươi ra, cũng không có yêu cầu quá mức đặc biệt. Nếu có gì không ổn, hoặc là bát tự không hợp được, hoặc là Minh Nghiệp nhà ngươi đã nói người nào trước, lại lặng lẽ chớ lên tiếng, chỉ coi như ta chưa từng tới."
Trịnh bà tử và Xảo Nương nghi ngờ nhìn lẫn nhau một cái, không hiểu rõ ý nghĩ chân thật của Trương gia. Phải nói, đây đương nhiên là một hôn sự tốt cầu còn không được, chỉ là cô nương gia chủ động như thế, lại làm người ta sinh ra một số ý tưởng, nhất thời lại trầm ngâm, chỉ dùng mắt nhìn bà thím.
Bà thím vốn là một lão già tinh, vì vậy Trương gia mới có thể nhờ bà tới nói lời này. Hôm nay thấy vẻ mặt Trịnh bà tử và Xảo Nương, biết một chút lời nói ngoài miệng cũng không dụ dỗ được họ, chỉ đành phải khẽ cắn răng nói lời thật.
Thì ra là Trương Hắc Đào lòng dạ cao, một lòng muốn chọn người trong sạch mới gả. Nhưng bản thân chỉ là nông hộ, dù chọn thế nào, cũng chỉ là chọn một hộ khá hơn chút ở trong thôn, gả đến nông hộ môn đăng hộ đối thôi, danh gia vọng tộc gì đó lại như thế nào cũng không tới lượt nàng. Tuy là như thế, nàng lại mãi không cam lòng, hiện nay tới cửa cầu hôn tuy nhiều, lại cắn chặt hàm răng, chỉ là không nhận lời. Lúc trước nghe được Trịnh Minh Phát sắp sửa thi lại Cử nhân sang năm, lại nương nhờ làm học sinh ở chỗ người từng làm quan Bổn gia Trịnh gia đó, cũng là một người có tiền đồ. Vì vậy suy nghĩ nếu Trịnh Minh Phát trúng Cử nhân, Trịnh Minh Nghiệp cũng coi là đệ đệ Cử nhân, dù nói thế nào, cũng mạnh hơn nông hộ bình thường. Nếu đợi Trịnh Minh Phát trúng Cử nhân trở về, chỉ sợ mối hôn sự này còn chưa tới lượt Trương Hắc Đào nàng. Vì vậy về bình tĩnh lại thương lượng với phụ mẫu mấy ngày, mới quyết định mời bà thím tới thăm dò ý tứ trước.
Quý Tỷ Nhi ở trong ngực Xảo Nương nghe được lời bà thím nói, bị kinh ngạc thật lớn, Trương Hắc Đào này chỉ là một nữ tử nông thôn, lại biết mưu tính cho mình như vậy, chỉ sợ là một người không đơn giản, nếu mà vào cửa, không biết lão nương có thể ăn chút thiệt ngầm của nàng ta hay không?
Trịnh bà tử và Xảo Nương nghe được bà thím giải thích một bài nói dài này, lúc này mới tin Trương Hắc Đào thật sự là thật lòng muốn gả vào Trịnh gia, vậy tự nhiên là chuyện cực tốt, làm sao không nhận lời?
TruyenHD#d#l#q#
TruyenHD Lập tức bèn nói rõ ngày mấy cầm thiệp hợp bát tự, ngày mấy mời bà mai đến Trương gia cầu hôn vân vân, bàn bạc xong, lúc này mới cầm sợi giây đỏ xâu một chuỗi tiền tạ bà thím. Trước khi đi lại bọc một bao giấy dầu đồ ăn lần trước Phương Đạt đưa tới trong nhà đưa cho bà thím, để bà cầm đi ăn với các con cháu.
Đợi tiễn bà thím đi ra ngoài, Trịnh bà tử liền vỗ bắp đùi nói: "Ta nói lúc trước mời bà mối cầu hôn cho Minh Nghiệp, luôn không thành công. Thì ra lại là nhân duyên hắn chưa tới, lúc này nhân duyên đến, không cần đi nói, ngược lại người ta tới cửa nói rồi. Lại là một nhà trong sạch biết gốc biết rễ, khó được. Cũng biết phong thủy luân chuyển, làm cho người ta lo mấy năm, lại để cho người vui mừng mấy năm, sẽ không tuyệt đường người ta, cũng không để cho người ta quá hài lòng. Ông trời quen sẽ bắt bí người phàm chúng ta, tất cả phải làm việc thuận lòng trời đấy!" Nói rồi hào hứng cầm rổ, xếp vào một chút đồ ăn, nói là muốn đến trong miếu Mụ Tổ đáp tạ Thần Ân trước.
Quý Tỷ Nhi nhìn Trịnh bà tử đi lại vội vã, không bao lâu trở về, thế mới biết miếu Mụ Tổ cách nhà rất gần, không trách được Trịnh bà tử chuyên cần bái lạy, thì ra là lộ trình bước chân không quá nửa chung trà.
Trịnh bà tử treo xong rổ, mặt mo cười thành một đóa hoa cúc nói với Xảo Nương: "Ta nói với Mụ Tổ nương nương chuyện Minh Nghiệp sắp cưới cô nương Trương gia, một hàng thắng ba ly, thật sự đại cát nhé! Hôm nay lão đạo không có ở đây, nếu lão đạo ở đây, còn phải kêu hắn bói một quẻ cho Minh Nghiệp nữa."
Xảo Nương nghe được đại cát, cũng cười nói: "Cũng biết trời đã định trước cô nương Trương gia là người của chúng ta, nguyệt lão đã sắp xếp tốt nhân duyên rồi!"
Hai người mẹ chồng nàng dâu thảo luận một hồi, lại bàn bạc sính lễ nên cho bao nhiêu, có nên đến trong trấn đánh mấy loại trang sức vàng nữa hay không. Tuy Trương gia nói sính lễ chỉ bằng năng lực của Trịnh gia ra, cuối cùng không thể quá keo kiệt, cũng có mấy thứ lấy ra được, mới biểu hiện mặt mũi của Trịnh gia.
Đợi buổi chiều Trịnh Minh Nghiệp trở lại từ trong ruộng, biết được Trương gia sai người tới nói Trương Hắc Đào, gương mặt cũng đỏ lên, kiềm nén thật lâu nói ra một câu: "Thân thể nàng ấy rất khỏe mạnh, tương lai qua cửa, nếu như đánh nhau, chỉ sợ ta đánh không lại nàng ấy." Một câu nói khiến cả nhà cười gần chết.