Nhìn tới gương mặt dần dần ửng hồng của Tô Tiểu Lạc, người đàn ông kịp thời dừng tay lại để cho hai bên thời gian thở dốc. Hắn duỗi tay vòng đến sau đầu Tô Tiểu Lạc, mở bịt mắt của cô ra. “Nhìn cho kỹ, tôi, là chủ nhân của em.”
Ánh sáng trong nhà thẳng tắp bắn về phía hai mắt Tô Tiểu Lạc, khiến trong một khoảng thời gian ngắn cô không thấy rõ bất cứ vật gì.
Chờ đến khi cô dần dần thích ứng với hoàn cảnh, lúc này Tô Tiểu Lạc mới chú ý tới mình đang bị nhốt trên một chiếc giường đặc biệt lớn, ít nhất cũng có thể đồng thời để cho sáu người cùng nhau nằm song song.
Phòng được bố trí như phòng ngủ nhưng trừ bỏ cửa sổ cùng giường, cũng chỉ sót lại một chiếc tủ lẻ loi.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ một mảnh đen nhánh, nhìn không thấy bất cứ ngôi nhà nào khác.
Sau khi phán đoán hoàn cảnh xung quanh xong, Tô Tiểu Lạc ý thức được mình đang bị vây khốn triệt để. Cô quay đầu nhìn về phía nam nhân, cắn chặt răng, không nói một lời.
Lông mi dài hơi cuốn, mũi đĩnh bạt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nam nhân có một gương mặt rất quen thuộc, giống như cô đã từng quen biết nhưng Tô Tiểu Lạc lại không thể nhớ mình đã nhìn thấy ở nơi nào.
Hắn sườn ngồi ở mép giường, thoải mái hào phóng nghênh đón ánh mắt Tô Tiểu Lạc. Trong tay của hắn đang đùa nghịch một tấm gương. Nhìn qua gương, Tô Tiểu Lạc thấy rõ bộ dáng mình lúc này —— đồng phục nửa người đã rơi rớt tan tác, bộ ngực sữa ửng hồng lỏa lồ bên ngoài, hai viên trân châu trở thành vật trang trí duy nhất.
Tô Tiểu Lạc hít hà một hơi.
Điều may mắn nhất chính là váy ngắn ở nửa người dưới tạm thời còn hoàn chỉnh.
“Ba tôi thiếu anh bao nhiêu tiền?” Sau khi lấy lại tinh thần, Tô Tiểu Lạc mở miệng, bình tĩnh hỏi.
“Không nhiều lắm, là con số này.” Tay phải người đàn ông vươn ra hai ngón tay, một bên trả lời, một bên dùng dây thừng đem gương treo ở góc nghiêng phía trên giường lớn skhiến cho Tô Tiểu Lạc có thể nhìn thấy rõ bản thân trong gương.
Thật xấu hổ.
Tô Tiểu Lạc quay mặt đi, không muốn xem thêm nữa.
Người đàn ông sao có thể buông tha cơ hội dạy dỗ tốt như vậy. Hắn thay đổi tư thế, ngồi vào sau lưng Tô Tiểu Lạc, đem cô nâng dậy, dựa vào trong lòng ngực mình. Nam nhân cúi đầu, tiến đến bên tai cô, đôi tay cũng bắt đầu ở du tẩu ở nửa người trên.
Hơi nóng phả tới bên tai làm Tô Tiểu Lạc càng ngứa.
“Bé ngoan, thả lỏng.” Không để Tô Tiểu Lạc có cơ hội quay đầu, nam nhân nhẹ nhàng cắn vành tai cô.
“A ——”
Thân thể bắt đầu không chịu khống chế mà lắc lư, khi Tô Tiểu Lạc cắn chặt răng để tránh phát ra những thanh âm không đáng có, nam nhân lại dùng giọng nói tràn ngập dụ hoặc, chỉ thị nói, “Đúng vậy, cứ như vậy, thả lỏng.”
Nam nhân rút tay phải ra, ấn chặt hàm dưới cô, khiến cho cô nhìn chính diện về phía gương, trước khi cô kịp mở miệng phát ra lời kháng nghị, nam nhân lại mạnh mẽ nhét vào trong miệng cô một ngón trỏ.
“Ô…… Ô ô……” Ngón trỏ ở trong miệng cô không ngừng càn quấy, Tô Tiểu Lạc cực kỳ khó chịu.
“Xem a, em ở trong gương thật đẹp.” Nam nhân một bên nắm đầṳ ѵú, một bên liếʍ vành tai, không nhanh không chậm mà mở miệng, “Em biết không, hiện tại em tựa như một tiểu yêu tinh. Tiểu yêu tinh mê người.”
Vừa dứt lời, nam nhân dùng sức buộc chặt khuỷu tay.
Một cổ chất lỏng ấm áp từ trong thân thể chảy ra, du͙© vọиɠ tiếp tục thiêu đốt, Tô Tiểu Lạc nhịn không được dụ hoặc, cuối cùng phát ra một tiếng rêи ɾỉ từ kẽ răng.
“Ân, a, ân……”
“A.” Nam nhân buông tay, híp mắt, như là đánh giá lại như là thưởng thức. Không có gì chuyện gì khiến người ta chờ mong hơn việc đợi một đóa hoa nở rộ.
Nam nhân nửa quỳ ở trên người Tô Tiểu Lạc, hai chân kẹp lấy phần eo cô, đồng thời đôi tay du tẩu đến bên hông cô. Hắn sờ đến bên cạnh váy ngắn, kéo khóa kéo ra.
“Không cần…… Cầu xin anh, không cần.”
“Gọi chủ nhân. Từ giờ trở đi, gọi sai, sẽ phải có trừng phạt.”
Nam nhân là cố ý.
Sau khi kéo khóa kéo ra, hắn dừng các động tác khác, hai mắt đối diện với ánh mắt Tô Tiểu Lạc, đem lựa chọn quyền giao lại cho cô.
Gọi.
Hay là không gọi.