Chương 7

“Trước tiên, ở đầu giường của Tiểu Hạo, chúng ta đốt ba nén nhang và một ít tiền vàng mã. Sau đó, ở câu đối ngoài cửa, xé một góc giấy đỏ dán lên trán của Tiểu Hạo. Tiếp theo, cháu sẽ đưa bà đến nơi Tiểu Hạo mất hồn. Mỗi người cầm một nén nhang, đến nơi đó rồi, bà hãy bắt đầu gọi “Tiểu Hạo, về nhà”. Vừa gọi vừa đi về nhà. Nén nhang này sẽ dẫn đường, hồn phách của Tiểu Hạo sẽ theo nhang và tiếng gọi của bà mà trở về. Khi về đến nhà, cháu sẽ hỏi “Đã về chưa”, bà trả lời “Đã về rồi” thì Tiểu Hạo sẽ tỉnh lại.”

Hứa Bạch Vi giải thích rất cẩn thận, nói rõ từng bước một. Đến trên núi, theo tiếng gọi của bà lão, linh hồn lang thang ngoài kia bắt đầu trở về nhà.

“Đã về chưa?”

“Đã về rồi.”

Giọng nói vừa dứt, linh hồn mờ mờ trong phòng lập tức biến mất, trở về cơ thể. Cậu bé ngồi ở mép giường, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống giường. Một lát sau, cậu giật mình, giống như vừa ngủ dậy, thấy bà lão ngồi bên giường, xoa mắt nói: “Bà ơi, cháu vừa mơ thấy cháu lại đi chơi trên núi, rồi bà gọi cháu về nhà, cháu ở xa cũng nghe thấy tiếng bà gọi đó!”

Lúc này, trong mắt Tiểu Hạo ánh lên vẻ sáng, biểu cảm cũng trở nên sinh động, lại khôi phục vẻ tinh nghịch.

Bà lão: “……”

Hứa Bạch Vi: “……” Cô bấm tay tính toán một chút thì biết đứa trẻ này sắp có một kiếp nạn.

Bà lão vừa mừng vừa lo, nỗi lo lắng suốt một ngày cuối cùng cũng buông xuống. Nhìn thấy đứa cháu trai hồn nhiên không biết gì, bà lại tức giận lại thương.

Hứa Bạch Vi tranh thủ thời gian, vẽ một lá bùa hình tam giác, đưa cho bà lão: “Cái này cho Tiểu Hạo mang theo bên người, để củng cố hồn phách. Thời gian tới, cơ thể của Tiểu Hạo sẽ yếu hơn, dễ ốm hơn, bà phải chăm sóc cẩn thận.”

“Ai! Ai! Cảm ơn tiểu thần tiên đã cứu cháu trai bà!” Bà cụ vô cùng cảm kích Hứa Bạch Vi, liền gọi cô là “Tiểu thần tiên”.

Hứa Bạch Vi cười, nhận của bà lão mười tệ rồi cùng Ân Duệ về nhà. Số tiền này là cần thiết, nếu không sẽ không tốt cho đứa trẻ.

Ân Duệ thấy Hứa Bạch Vi đi vội vàng, lần đầu gọi cô như vậy: “Sư phụ, sư phụ có việc gấp sao?”

Hứa Bạch Vi đáp: “Chúng ta không gấp, là bà ấy gấp.”

Nói xong, từ trong phòng truyền ra tiếng khóc thét của đứa trẻ – à, bắt đầu kiếp nạn rồi.

...

Buổi chiều, trên đường cao tốc, mặt trời lặn một nửa.

Một chiếc siêu xe màu bạc lao đi như bay. Trên làn đường đối diện, một đoạn đường đã bị phong tỏa, xe cảnh sát và xe cứu thương đậu đầy, tiếng còi hú vang lên, trên mặt đất là một vũng máu đỏ tươi.

“Ôi trời, bên kia xảy ra tai nạn rồi!”

“Tai nạn thôi mà, có gì to tát, trên đường nào chẳng có tai nạn.” Thanh niên lái xe hừ một tiếng, không để ý đến.

“Này này, chậm lại một chút đi, tôi sợ lắm, tôi đi cùng cậu để đón em gái, đừng có mà tai nạn luôn.” Thanh niên ngồi ghế phụ mặt tái mét, bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ, “Cậu không thấy à, đầy máu me, cả người bị xé ra, nhất là cái vũng máu có một cái gì màu trắng, chắc là não rồi, tôi muốn ói rồi...”

Nói xong, anh ta lập tức nôn khan.

Anh chàng lái xe lập tức nổi cáu: "Phạm Văn Thanh, mày câm mẹ mồm lại cho tao! Dám phun trong xe tao, coi chừng tao ném mày ra ngoài bây giờ đấy!"

Phạm Văn Thanh bịt miệng lại, ra dấu OK với hắn, cố nuốt ngược cái cảm giác buồn nôn xuống. Không phải anh ta sợ, chỉ là chiếc xe này mới là của Hứa Tinh Hà, nếu thật sự ói ra, chắc chắn anh ta sẽ bị ném thẳng lên cao tốc mất.

"Cậu có thấy ảnh của em gái cậu chưa? Nó có xinh không?" Phạm Văn Thanh hỏi.

Hứa Tinh Hà đáp: "Tôi biết cái gì đâu. Chỉ biết Hứa gia ở thôn Hương Dương, trấn Ô Khê, thành phố Hồ Sơn. Liên lạc cũng không được, lấy đâu ra ảnh mà xem. Đừng mong đợi gì nhiều, ở quê lớn lên, chắc ngày nào cũng phải làm việc nhà, da đen lắm đấy. Cậu nghĩ nó sẽ xinh đẹp như tiên nữ xuống trần à?"