Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Kim Hung Tàn Khuấy Đảo Chốn Hào Môn

Chương 3: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Lòng Người.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù trong lòng cười lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng thản nhiên.

Nhưng thái độ trầm mặc của Thẩm Yên thì có lẽ là vì chột dạ.

"Chẳng lẽ... cô không biết ngày mừng thọ của ông nội sao?"

"Đủ rồi tiểu Yên." Thẩm Xuân Giang chau mày: "Ăn cơm đi."

"Ba - ba đừng giận! Con chỉ hỏi một chút thôi mà, có thật là con bé đã không chuẩn bị quà ngay từ đầu hay không?" Vừa nói vừa chọc chọc vào chén cơm, có chút tức giận, nhỏ giọng lầu bầu. "Một năm mới có một ngày mừng thọ, con muốn làm cho ông vui vẻ, nhưng lại có người không hề quan tâm đến con..."

Môi hồng cong lên, thốt ra những câu nói khiến cụ ông đau lòng.

Không ai nghĩ rằng cô ta đang gây sự, mà chỉ cảm thấy ngây thơ đơn thuần, đồng ngôn vô kỵ(*).

(*)trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ

Quả nhiên, trên mặt Thẩm Tông Minh lộ ra nụ cười hiền hòa, đang chuẩn bị mở miệng lại bị Thẩm Loan cắt ngang.

Cô liên tục xua tay, cuống quít giải thích: "Không phải... Con biết rõ ngày mừng thọ của ông nội..."

"Nếu như cô biết rõ rồi, vậy thì quà đâu?" Thẩm Yên cười lạnh, trong mắt xoẹt qua một tia u ám.

Càng giải thích càng sai, càng nói càng thấy xạo, nếu như lúc trước còn có thể dùng lý do "người không biết không có tội" để chối cãi qua ải, thì hiện tại một câu của Thẩm Loan lại tự bức bản thân mình đến vách đá.

Thật là ngu xuẩn...!

Hoặc là bất hiếu, hoặc là thừa nhận mình nói dối, bất cứ loại tình huống nào, đều phải nhận lấy sự chán ghét của Thẩm Tông Minh, trừ khi cô có thể tay không biến ra một món quà.

Mà tất nhiên, chuyện này là không thể nào. Thẩm Yên tao nhã lau miệng, che đi khóe môi tươi cười có chút hả hê.

Thoáng chốc toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía Thẩm Loan, kể cả người chưa từng lên tiếng - Thẩm Khiêm.

Thấy mọi người nhìn mình chăm chú, dường như cô gái lại càng vội vàng hơn, bàn tay nắm chặt dao nĩa dường như đang mơ hồ run rẩy, vừa nhìn liền biết vào giờ phút này trong lòng cô đang thấp thỏm bất an.

Thẩm Tông Minh thu lại ánh mắt, tuy rằng đối với sự xuất hiện đột ngột của đứa cháu gái này ông cũng không có bao nhiêu cảm tình, nhưng cũng không tránh khỏi thất vọng, đang chuẩn bị nói "Được rồi", ánh mắt lại đột nhiên bắt gặp qua động tác giơ lên của cô gái-

Đôi mắt đen trong veo nổi lên gợn sóng lăn tăn, lại hiện ra vài phần sâu thẳm, sau đó nhìn sang ông cụ đang ngồi ở phía trên.

Hít sâu một hơi, đưa ra... khăn lụa?



"Không phải là thứ gì đáng giá, ban đầu không muốn đưa ra là vì xấu hổ." Cô gái mấp máy môi, nhìn về Thẩm Yên ở trước mặt, sau đó nở một nụ cười dịu dàng: "Nhưng chị gái nói đúng, quan trọng nhất vẫn là tấm lòng, sau đó mới là vật chất."

"Cô cho rằng tùy tiện đưa ra một cái khăn, lại nói vài lời là có thể trở thành quà sinh nhật cho ông nội sao? Ai biết là cô lấy từ đâu chứ?" Thẩm Yên mỉa mai.

Ánh mắt cô gái buồn bã, bờ môi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng cãi lại.

Có lẽ là thật sự xấu hổ.

Không biết vì cái gì, Thẩm Khiêm lại có thể đoán ra được suy nghĩ của cô gái lúc này qua dáng vẻ và động tác của cô.

“Tôi xem một chút.”

Bàn tay cứng cáp lọt vào tầm mắt, Thẩm Loan ngoan ngoãn đưa khăn lụa tới.

Người đàn ông cầm trong tay xem kỹ một chút, bỗng nhiên ngước mắt lên, ánh mắt bén nhọn nhìn vào cô gái bên cạnh, có một chút dò xét và nghiền ngẫm, cũng có một chút đề phòng.

Vẻ mặt Thẩm Loan ngỡ ngàng.

Cô… lại làm gì sai sao?

“A Khiêm, chuyện gì vậy?”

“Ông nội, nếu như con đoán không sai, thì hình vẽ trên khăn lụa này là Tô Tú*…”

*Tô Tú là tức là hàng thêu ở Tô Châu, có nguồn gốc ở huyện Ngô, là một trong những nghệ thuật thêu đẹp và lâu đời của Trung Quốc

Trong xã hội hiện đại, sản xuất bằng máy móc và sản xuất dây chuyền đã được phổ biến, đối với những người không phải là nhà sưu tập, “thêu thùa" là một nghề thủ công vốn chỉ tồn tại trong sách cổ.

Hơn nữa, đối với các gia tộc thợ thủ công, kỹ thuật thêu thùa thật sự chỉ có một số ít người nắm giữ được được, mà trong đó kỹ thuật thêu Tô Tú là quý giá nhất, thì truyền nhân lại càng hiếm gặp.

Ngày nay, các tác phẩm có thể được coi là tác phẩm Tô Tú đích thực đều đã được chia cho các nhà sưu tập giàu có, trên thế giới chỉ còn lại rất ít.

Tất nhiên, những thứ quý hiếm, càng ít thì lại càng được người khác truy tìm.

Ông nội Thẩm là một trong số đó.

Dùng lời nói của ông để nói thì là: "Nghiên trung cực đoan, tú trung duy tô.".

Trong nghiên mực, chỉ yêu nghiên mực Đoan Khê, trong thêu thùa, chỉ tôn sùng Tô Tú.



Mà khăn lụa nhỏ trên tay Thẩm Khiêm này, hình vẽ là dùng kỹ thuật Tô Tú thêu ra.

“Anh, tìm ai đáng tin cậy một chút đi. Cô ta làm gì có tiền mà mua được Tô Tú. Chắc chắn là đồ giả.” Vẻ mặt Thẩm Yên khoa trương, khóe mắt hàm chứa ý chế nhạo.

Thẩm Khiêm lắc đầu: “Không phải là đồ giả. Hơn nữa, không phải là mua.”

Thẩm Yên giả vờ túm lấy, lại bị người đàn ông nhẹ nhàng tránh né, đưa cho ông cụ: “Ông xem thử đi.”

Thẩm Tông Minh với tư cách là người trong nghề, sớm đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh, chỉ xem một lát thì đã gật đầu, khẳng định phán đoán của cháu trai cả: “Đúng là đồ thật.”

Thẩm Yên khó có thể tin, lập tức đứng dậy, cách một bàn ăn nắm lấy tay Thẩm Loan: “Cô giỏi lắm, hóa ra lại là một tên trộm”

Thẩm Loan ngạc nhiên: “Tôi không phải…”

“Vậy cái khăn này làm sao lại ở đây? Cô nói đi.” dù có đánh chết cô cũng không tin, cái thứ nghèo hèn Thẩm Loan này lại có tiền để mua quà mừng thọ.

“Là tự tôi thêu tặng cho ông nội” Thẩm Loan bỗng nhiên dùng lực, hất tay cô ra.

Thẩm Yên thở hổn hển, lảo đảo ngã xuống ghế, vô cùng xấu hổ!

Thẩm Loan lại quay vể dáng vẻ nhu nhược, vành mắt đỏ lên, gần như gào thét: “Cô có thể không thích tôi, nhưng cũng không thể vu oan cho tôi như vậy.”

Vừa nói ra câu này, mọi người liền bị choáng váng bởi vì sự bùng nổ bất ngờ của cô gái.

Rất nhanh, âm thanh nức nở đã kéo mọi người về lại thực tại. Mặc dù mèo con có lúc sẽ xòe móng vuốt ra, nhưng mèo thì vẫn là mèo, không thể biến thành hổ được.

Thẩm Loan cố nén nước mắt, nhưng đôi môi vẫn mấp máy, chóp mũi cũng đỏ lên: “Khăn là chính tôi tự thêu, không phải là trộm!”

Từng chữ từng chữ, cố gắng biện minh: “Nếu không tin, các người có thể nhìn chữ ở bên góc phải phía trên, nó có ghi tên của ông.”

Kính chúc mừng sinh nhật bảy mươi lăm tuổi của ông Thẩm Tông Minh - Loan.

Khăn tay không lớn, chỉ rộng bằng hai gang tay của đàn ông trưởng thành, chữ trên khăn lại càng nhỏ hơn.

Thẩm Tông Minh cũng là cầm xa, cẩn thận xem lại mới thấyrõ, lại xem nội dung của bức tranh - vô cùng phù hợp để mừng thọ .

Chỉ sợ là trên thế giới sẽ chẳng có thể tìm được một tác phẩm Tô Tú nào giống với thứ ông cầm trên tay, nói cách khác, đây là thiết kế riêng cho ông.

“Ồ? Quả nhiên là nét thêu tinh vi của Tô Tú.”
« Chương TrướcChương Tiếp »