"Trong nhà cháu thật sự không có người lớn sao?" Lãnh Dung Dung nhanh chóng biến mất dần xung quanh "Dì muốn nói chuyện với người lớn một chút."
"Không có cha mẹ ở đây đâu, dì Dung Dung, có chuyện gì muốn nói có thể nói với cháu."
Tiêu Nam Ngọc mời Lãnh Dung Dung nhanh chóng bước đến sô pha ngồi, sau đó chạy đi lấy một ít trái cây và đồ uống bước tới.
Lãnh Dung Dung thật sự đã rất đói, cậu bé lời mời cô ăn như thế, cô bắt đầu ăn là không chúc khách sáo.
Đang ăn đột nhiên Lãnh Dung Dung đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó lên tiếng hỏi "Ở nhà cháu có đồ ăn không? Loại làm sẵn ấy. Dì muốn mua một ít đồ ăn của cháu. Gần đây không có cửa hàng nào nên dì chỉ có thể đến đây mua thử."
"Không cần mua đâu." Tiểu Ngọc Nhi nhanh chóng lên tiếng trả lời một cách nghiêm túc "Mẹ... Dì Dung Dung, người muốn ăn gì, con sẽ nói cho người ăn."
Tuy chỉ mới năm sáu tuổi nhưng cậu bé đã nói năng vô cùng rõ ràng và rất hiểu chuyện.
Lãnh Dung Dung nghĩ đến chuyện gì đó trong lòng không nhịn được cảm thấy xấu hổ.
Làm sao có thể để một bé con nấu ăn cho mình được cơ chứ?
"Ở nhà cháu có nguyên liệu gì không? Nếu không thì cô có thể mượn một ít nguyên liệu từ bếp của cháu, đến hôm khác lại mang đến cho cháu nhé? Nhà dì cách đây không xa, đi khoảng 10 phút là tới đó rồi." Lãnh Dung Dung nhanh chóng lên tiếng thương lượng.
"Dạ vâng." Tiêu Nam Ngọc tất nhiên không để ý đến mấy chuyện này nhanh chóng dẫn cô vào bếp.
Đó là một căn bếp rộng lớn, sạch sẽ không hề có khói bụi, cứ như thể nơi này chưa từng có ai sử dụng.
Bên cạnh còn có một chiếc tủ lạnh khổng lồ được gắn thẳng vào tường.
Lãnh Dung Dung nhanh chóng mở cửa tủ lạnh lục lọi phía bên trong, đột nhiên phát hiện ra ở đây có rất nhiều nguyên liệu tươi ngon, cô lấy một ít sườn, trứng, cà chua các loại và một số loại rau củ mang đi, trong lòng không nhịn được nghĩ về anh chồng đẹp trai tàn tật đang ở nhà chờ đợi cùng với trợ lý lại không nhịn được thở dài một tiếng.
Mà cậu bé cũng nhanh chóng đi lấy một ít cơm để nấu cho Lãnh Dung Dung.
Cô nhanh chóng vo gạo nấu cơm vô cùng thuần thục,cầm lấy rau củ và những thứ khác để chuẩn bị nấu ăn.
Tiêu Nam Ngọc đứng một bên cứ như chú cún con ngắm nhìn Lãnh Dung Dung không thả ở bên đó, vẻ mặt tràn đầy sâu sắc và tình cảm.
Mẹ ơi, Ngọc Nhi cuối cùng cũng tìm được mẹ rồi!
Ngọc Nhi nhất định sẽ bảo vệ mẹ, mẹ à!
"Dì Dung Dung, tại sao Ngọc Nhi không thể giúp dì nấu ăn được cơ chứ?" Bé con lên tiếng nhìn một lúc rồi hỏi.
"Không cần đâu, dì có thể làm được mà." Lãnh Dung Dung cảm thấy đứa bé đáng yêu này nhất định là không biết nấu ăn. Mà cô cũng thế, mặc dù Lãnh Dung Dung đã từng học qua rất nhiều thứ như nhạc cụ, chơi cờ, thư pháp, hội họa, đến cả các bí quyết của y học cổ truyền cũng đã thử qua, chỉ là cô vẫn chưa bao giờ thử học nấu ăn.
Dù sao ba bố già quyền lực và một người mẹ đỡ đầu siêu cấp đã dạy cô tất cả mọi thứ trừ nấu ăn không phải sao?
Ngày thường khi đã tung cánh vui chơi, cô vừa về nhà nhất định sẽ có đồ ăn chờ đợi, đã bao giờ cô phải nấu ăn đâu cơ chứ?
Vậy nhưng Lãnh Dung Dung nghiêm túc cảm thấy rằng tuy rằng mình chưa nấu ăn vậy nhưng cũng đã nhìn thấy người khác nấu, chưa ăn thịt lợn nhưng đã nhìn thấy lợn chạy, dù sao qua đánh giá của cô thì nấu ăn vẫn vô cùng đơn giản.
Vì vậy sau khi Lãnh Dung Dung rửa sạch rau củ xong liền chuẩn bị cắt nhỏ, bật nóng chảo dầu rồi nhanh chóng xào rau.
Chỉ là hình như đến cả việc cắt rau cũng vướng phải một chút rắc rối rồi.
Nhìn mấy quả cà chua trước mặt Lãnh Dung Dung lại không biết nên làm thế nào mới phải.
Suy nghĩ một lúc lâu, Lãnh Dung Dung mới cuối cùng dùng dao cắt quả cà chua ra làm hai miếng.
Tiêu Nam Ngọc đứng một bên nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng có chút bất đắc dĩ "Hay là vẫn nên để con làm thì tốt hơn?"
"Vậy sao?" Lãnh Dung Dung vẫn chưa kịp phản ứng lại, Tiêu Nam Ngọc đã nhanh chóng cầm lấy con dao của cô bỏ xuống, sau đó đứng lên con ngựa mình đang ngồi lúc nãy.
Cậu bé vô cùng quen thuộc mang một chiếc ghế đến, đứng trên đó bắt đầu thái rau.
Con dao trong bàn tay nhỏ của Tiêu Nam Ngọc trông vô cùng chói mắt, dù sao con dao kia trong lòng bàn tay đó nhất định sẽ rất nguy hiểm. Vậy nhưng Tiêu Nam Ngọc ngược lại lại dùng vô cùng điêu luyện, thậm chí có thể sánh ngang được với các đầu bếp của khách sạn 5 sao, kỹ năng dùng dao của cậu bé nhất định là ở hạng A, khiến ai nhìn cũng phải mở mồm kinh ngạc.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, các nguyên liệu sớm đã được nằm yên trên dĩa.
Tất cả món ăn đều đã được chuẩn bị sẵn.
Lãnh Dung Dung !!!
Cô đứng ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra.
Có phải đó chỉ là ảo ảnh không? Thằng bé vậy mà có thể thành thạo xử lý hết rồi sao?
Không lẽ cô còn tệ hơn cả một đứa trẻ hả?
Lãnh Dung Dung dụi mắt mình mấy cái lại nhìn thấy cậu bé bắt đầu nấu ăn.
Tiếng xèo xèo và mùi thơm nức nở của rau củ đã tràn ngập khắp cả căn bếp.
Lãnh Dung Dung bị cảnh tượng này làm sốc đến không thể tỉnh táo nổi.
Một đứa trẻ lại có thể nấu ăn như thế sao?
Đây rốt cuộc là loại cao thủ nào vậy chứ? Thằng bé có thể cắt rau và xào chúng một cách gọn gàng như vậy hả?
Dù sao bọn trẻ ở độ tuổi này cầm dao còn không thể chắc chứ đừng nói đến việc nấu ăn như thế.
Trong khi Lãnh Dung Dung vẫn đang ngơ ngác thì Tiêu Nam Ngọc đã trực tiếp chuẩn bị tất cả các món ăn, bao gồm sườn xào chua ngọt, trứng xào cà chua, xà lách sốt hàu và còn cả một phần súp.
"Được rồi." Tiêu Nam Ngọc nhanh chóng nhảy từ trên ghế xuống.
Lãnh Dung Dung cũng vội vàng đi đến xem thử mấy dĩa đồ ăn, sau đó còn cẩn thận gấp thử một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng, cuối cùng hai mắt sáng lên.
Món này còn ngon hơn cả người cha lớn ở nhà mà cô làm nữa.
Chúa ơi, đây chẳng phải là cô tấm bước ra từ trong truyện sao?
"Tiêu Nam Ngọc, sao bé lại giỏi như vậy chứ? Bố cháu có phải là đầu bếp năm sao không hả?" Lãnh Dung Dung cảm thấy nếu không phải là di truyền thì cô hoàn toàn không có cách nào giải thích được làm sao cậu bé nhỏ nhắn này lại có thể làm được nhiều món ngon như vậy, hương vị này thật sự là hoàn hảo đến tuyệt đối.
"Không đâu, cha cháu là một đại ác ma đấy." Tiêu Nam Ngọc lắc lắc đầu trả lời.
Lãnh Dung Dung ???
Ác ma???
Có lẽ đây là biệt danh của một đứa bé dành cho bố mình hả?
Sau đó Lãnh Dung Dung nhanh chóng mượn lấy của bé mấy hộp cơm trưa, dọn lấy mấy miếng đồ ăn sau đó chào Tiêu Nam Ngọc mà quay người trở về.
Trong lòng lại không nhịn được lo lắng Mặc Lâm Uyên ở nhà đang đói, Lãnh Dung Dung quyết định không ăn trước mà đem mọi thứ trở về.
Mà lúc trở về biệt thự người nhà họ Mặc vẫn chưa đến đây.
Lãnh Dung Dung cũng không vội tìm bọn họ như thế, dù sao có nhờ công ty dọn phòng đến giúp thì cũng không có hiệu quả nên vẫn phải chờ đợi thôi.
"Thiếu phu nhân, cô trở về rồi." Đường Lạc nhìn Lãnh Dung Dung trước mặt sau đó ngẩn người.
Mặc Lâm Uyên đã nhìn thấy đồ ăn trong tay của Lãnh Dung Dung liền lên tiếng ngắt lời "Cô tìm được đồ ăn chưa?"
"Được rồi, tôi đã mượn từ một biệt thự ở gần đó, chúng ta cùng ăn thôi."
Cô nhanh chóng bước vào trong lấy tất cả món ăn ra ngoài rồi đặt chúng lên bàn.
Cả ba người bọn họ nhanh chóng bắt đầu dùng bữa.
"Thiếu phu nhân, cô đã làm món này sao? Đúng là ngon thật đấy." Đường Lạc hai mắt sáng rực nhìn về phía trước.
"Đúng là xấu hổ thật đấy, không phải tôi làm đâu." Lãnh Dung Dung giống như bị nghẹn ở cổ ho sặc sụa mấy lần.
"Là cậu chủ nhỏ của biệt thự đó làm cho tôi đấy." Lãnh Dung Dung nhanh chóng lên tiếng giải thích.
"Cậu chủ nhỏ đó nấu ăn đúng là giỏi thật." Đường Lạc ăn lấy mấy món này vẫn không nhịn được tấm tắt khen ngợi.