Chương 6: Mẹ ơi, con đợi mẹ lâu lắm rồi

Mặc Lâm Uyên nghiêm túc mày nhìn về phía người vợ mới cưới của mình, sự ngạc nhiên thể hiện rõ trên khuôn mặt điển trai của anh ta.

Người phụ nữ này có thể làm cái gì chứ?

"Nhìn tôi làm cái gì, đương nhiên mấy chuyện này phải hỏi rõ Mặc gia rồi. Tôi nói không phải anh bị ngốc hay không, thân thể không tốt nhưng đầu óc cũng phải tốt chứ, sao lại để cho người khác ức hϊếp anh như thế? Ngay cả khi anh tàn tật thế này cũng phải biết bảo vệ những thứ thuộc về mình chứ."

Lãnh Dung Dung nghiêm túc lớn tiếng dạy dỗ người chồng này.

Đường Lạc ở một bên nhìn thấy cảnh tượng đó không nhịn được giật giật khóe miệng.

Cô nàng vậy mà lại dám nói thiếu gia ngu ngốc... Thiếu gia là người thông minh như vậy cơ mà, bề ngoài thế này nhưng sau lưng lại là địa vị giàu có không ai dám chọc tới. Bề ngoài mọi người cho rằng đám người nhà họ Mặc kia nhất định là giành lấy phần thắng. Nhưng thực tế đây là cuộc đấu tranh ngầm, một số lợi ích hay kế hoạch ngay từ đầu đã nằm trong tay thiếu gia.

Nếu không phải cần có một số bí mật phải điều tra, thiếu gia cũng không cần phải giả là một kẻ tàn phế vô dụng thế này.

Mặc Lâm Uyên nhướng mày có chút hứng thú nhìn Lãnh Dung Dung ở trước mặt cứ như một con thỏ trắng cáu kỉnh với vẻ mặt bình tĩnh "Vậy cô sẽ làm gì để cầu xin nó đây? Cô cho rằng nhà họ Mặc sẽ dễ dàng thả ra mấy thứ đó sao?"

"Mặc gia có chỗ hay không là chuyện của bọn họ, nhưng chúng ta nhất định phải mở miệng đòi những thứ thuộc về mình. Hơn nữa anh không xin thì làm sao biết được bọn họ không muốn cho nó?"

Nói xong cô trực tiếp cầm lấy điện thoại của Mặc Lâm Uyên gọi điện thẳng cho Mặc gia.

Lãnh Dung Dung không dài dòng trực tiếp nói thẳng vào vấn đề rằng chỗ của bọn họ còn thiếu rất nhiều thứ, hoặc là phải gọi người mang đồ đến và dọn dẹp, hoặc là bọn họ sẽ quay về nhà họ Mặc ngay lập tức.

Lãnh Dung Dung với vẻ ngoài tuy rất vô hại nhưng lời nói lại vô cùng kiên quyết và mạnh mẽ, chỉ với vài lời đã thành công khiến cho người phụ trách nhà họ Mặc phải im lặng giơ cờ trắng đầu hàng.

Mặc Lâm Uyên chỉ là một kẻ tàn tật, hầu hết tất cả những người ở Mặc gia đều muốn đuổi anh ta ra ngoài.

Cuối cùng cũng đuổi được hắn ta ra ngoài thì Lãnh Dung Dung lại xuất hiện và bảo rằng nếu như bọn họ không giúp đỡ thì cả hai sẽ chuyển lại về nhà cũ.

Điều đó nhất định là không được phép xảy ra.

Không dễ để đuổi anh ta đi như vậy, nếu như bây giờ thật sự quay lại, bị phóng viên chụp được hoặc những người đi đường nhìn thấy chụp ảnh tung lên mạng, bọn họ sẽ nói gì đây chứ?

"Trong vòng 1 tiếng, tất cả các đồ đạc các người phải giao đến cho tôi. Bằng không tôi và tứ thiếu gia sẽ tự mình trở lại. Hơn nữa có lẽ sự xuất hiện của truyền thông cũng là một ý kiến hay, tôi không tài giỏi như các người nhưng vẫn đủ khả năng để làm cho các người mất mặt đấy. Dù sao Mặc tứ thiếu vẫn còn ở bên cạnh tôi, nếu như để người ngoài biết được các người đối xử với con cháu trong nhà như thế Đúng là không hay đâu."

Sau khi lên tiếng đe dọa, Lãnh Dung Dung mang theo một bụng tức giận trong người hung hăng cúp điện thoại.

Mà Mặc Lâm Uyên ở phía bên kia vẫn nghiêm túc hỏi lại một câu "Trong vòng một tiếng bọn họ có thể đem đến đây được không chứ?"

"Tôi cũng chẳng biết nữa, nếu như chúng ta đã nói thế thì bọn họ ngoài miệng chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng có thể ngày mai sẽ tới." Lãnh Dung Dung cười nhạt một tiếng.

Ọt---

Mặc Lâm Uyên và Đường Lạc đồng thời nhìn về phía Lãnh Dung Dung.

Lãnh Dung Dung "..."

Ôi trời đúng là xấu hổ quá, mặc dù đã ăn sáng nhưng cô thật sự rất đói, sau một khoảng thời gian dài lao động dọn dẹp như vậy cô cũng thật sự muốn ăn trưa rồi.

"Hay là tôi gọi đồ ăn đến nhé?" Đường Lạc cầm điện thoại di động trên tay thì ra hiệu.

"Muốn gọi đồ ăn mang đến đây có chút khó đấy." Lãnh Dung Dung lên tiếng trả lời, tuy nói như vậy nhưng cô vẫn lấy điện thoại mình ra xem thử có thể đặt đồ ăn về không.

Sau khi tìm kiếm rất lâu, cuối cùng lại nhận được tin dữ rằng ở một nơi xa xôi thế này sẽ không hề có một cửa hàng nào giao đồ ăn đến đây cả.

"Thôi được rồi, để tôi ra ngoài xem thử. Đường Lạc, anh ở đây bảo vệ Mặc Lâm Uyên đi nhé, nếu người của Mặc gia đến thì bảo bọn họ dọn dẹp hết ở đây đi. Nếu biết trước bọn họ sẽ tới đây thì chúng ta cần gì phải tự làm khổ mình dọn dẹp như lúc nãy cơ chứ."

Sau khi vỗ nhẹ vào quần áo bẩn trên người, Lãnh Dung Dung từ từ đứng dậy chạy thẳng ra phía bên ngoài.

Cô có thể mơ hồ nhớ được trên đường tới đây vẫn còn có một căn biệt thự ở sâu bên trong rừng.

Biệt thự ẩn giấu khá sâu, nhưng cô vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy nó, hình như cách nơi này cũng không xa lắm.

Lãnh Dung Dung đi được 10 phút cuối cùng cũng nhìn thấy một con đường trải đầy đá cuội, phía hai bên đường còn có hoa cỏ dại nhỏ nở rộ khắp nơi.

Đi dọc theo phía con đường, Lãnh Dung Dung có thể nhìn thấy một căn biệt thự đang ở đó.

Nói nhỏ hơn nhà bọn họ một chút nhưng rất đẹp và vô cùng tinh xảo, ở đó còn có một khoảng sân rộng, cánh cổng sắt lớn trong đây hoa hồng, mặt đất vẫn trải đầy cánh hoa.

Một cơn gió thổi qua, những cánh hoa trên đất bay lên giống như những thiếu nữ đang khiêu vũ đầy xinh đẹp.

Cánh cửa sắt từ từ đừng mở ra, Lãnh Dung Dung cất bước đi vào trong lớn tiếng gọi.

"Có ai đó không?"

Sân vườn thật sự rất đẹp, có một con đường nhỏ để đi bộ, có khuôn viên nước chảy, có hoa nhìn vào trong sân nhỏ, Lãnh Dung Dung phải đi rất lâu mới đi đến được cửa chính.

Vừa đến cổng, cô dừng lại một chút.

Bởi vì cánh cửa biệt thự ở đây có chút kỳ lạ, Cô vừa bước tới thì cánh cửa kỳ lạ kia đột nhiên mở ra với tiếng cọt kẹt vang lên.

Sau đó là một bóng hình bé xíu từ từ xuất hiện.

Lãnh Dung Dung "!!!"

Đúng là một đứa trẻ đáng yêu!

Vậy nhưng sao cô cứ có cảm giác đứa bé này trông thật quen mắt?

Cậu bé có khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi má mập mạp cùng với đôi mắt đen tròn như hạt dẻ lớn, đường nét trên khuôn mặt cậu bé vô cùng thanh tú, sau này lớn lên chắc chắn sẽ điên đảo chúng sinh.

"Xin chào." Lãnh Dung Dung nhìn thấy bé con liền vui vẻ lên tiếng chào hỏi.

"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đến rồi. Ngọc Nhi đã đợi mẹ rất lâu rồi đấy." Đứa bé 5 6 tuổi mặc một cái áo len dài và một áo khoác lên màu xám bên ngoài nhìn về phía Lãnh Dung Dung với đôi mắt rực rỡ.

Nhìn thấy ánh mắt kia, Lãnh Dung Dung Cảm thấy trái tim mình rất tan chảy đến nơi.

Vậy nhưng bé con lúc nãy gọi cô là gì chứ?

Mẹ?

Lãnh Dung Dung vô thức đưa mắt nhìn về phía sau và không nhìn thấy ai cả, cô cau mày chỉ tay về phía mình hỏi.

"Bé đang gọi cô đấy à?"

Bé con đáng yêu gật đầu trả lời, đôi mắt sáng ngời nhường đường sang một bên "Mẹ vào đi."

Lãnh Dung Dung mang theo sự quy hoạch trong đầu rồi bước vào trong căn biệt thự bên trong. Mặc dù bên ngoài nơi này không lớn lắm nhưng không ngờ bên trong lại rộng rãi và sang trọng đến thế.

Trong biệt thự rộng lớn nhưng lại rất yên tĩnh, hoàn toàn không nghe thấy tiếng của ai.

"Ba mẹ của cháu đâu?" Lãnh Dung Dung đôi mắt nhìn xung quanh sau đó lên tiếng hỏi.

Căn biệt thự khổng lồ có rất nhiều bức tranh phong cảnh thời xưa, có những bình cổ và những thứ tương tự như thế, phong cách ty mang hướng hiện đại nhưng lại có hương vị cổ xưa.

"Con không có bố mẹ nên bây giờ đang sống một mình ở đây." Bé con đưa bàn tay dễ thương đầy đặn đưa ra phía trước "Mẹ... Dì ơi, xin chào, con là Mặc Nam Ngọc, dì có thể gọi con là Ngọc Nhi."

"Tiểu Ngọc Nhi, xin chào, dì là Lãnh Dung Dung." Cô còn cẩn thận liếc mắt toàn bộ biệt thự nơi này, quả thật vô cùng sạch sẽ, có thể thấy dường như không phải chỉ có một mình bé con sống ở đây.

Nhưng không hiểu sao những lời đứa bé này nói ra lại khiến cho người ta tin tưởng vô điều kiện, hoàn toàn không thể nghi ngờ rằng cậu bé đang nói dối.