Thời tiết mùa hè nóng nực, buổi trưa trên đường có ít người qua lại, một chiếc xe lao nhanh như tên lửa phóng trên đường như muốn đi tìm cái chết.
Trên xe, một người phụ nữ mang thai với cái bụng đã lớn đang cố gắng vùng vẫy.
"Lãnh Thanh Thanh, Lãnh Thanh Lạc, mau thả tôi ra."
"Thả chị đi sao? Nằm mơ đi, chị hủy hoại hạnh phúc gia đình chúng tôi như thế, chị nghĩ rằng chúng tôi còn có thể để chị đi được sao? Kể từ khi cha mẹ qua đời, bọn tôi đã thề rằng nếu không biến cuộc sống của chị trở thành địa ngục, chúng tôi sẽ không mang họ Lãnh nữa. Tất cả là do chị, tất cả là do vẻ bề ngoài của chị."
"A Uyên, A Uyên, mau tới đây cứu em với." Nhìn xuống cái bụng lớn của mình, sau đó trong nỗi tuyệt vọng lại càng vùng vẫy quyết liệt.
"Mặc Lâm Uyên sẽ không đến cứu cô đâu, anh ta đã quên cô từ lâu rồi. Ôm lấy hai đứa con trong bụng của cô mà cùng chết đi."
Trong lòng Lãnh Dung Dung sợ hãi cực độ, hai đứa nhỏ trong bụng dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, bụng lớn ở phía dưới ngày càng co giật dữ dội hơn.
Không được, hai người này chắc chắn bị điên rồi!
Sau một hồi vùng vẫy, sợi dây trói trên người cuối cùng cũng rơi ra, Lãnh Dung Dung nhanh chóng lao về phía trước cố gắng nắm lấy vô lăng xe giành lấy quyền điều khiển.
Lúc này từ đằng xa bất ngờ có một chiếc ô tô lao đến, mà cú va chạm kia làm cho xe của bọn họ xuyên qua hàng rào lớn.
Lãnh Thanh Thanh và Lãnh Thanh Lạc theo phản xạ nhanh chóng mở cửa nhảy thẳng ra ngoài.
"Đừng mà..." Theo tiếng kêu của Lãnh Dung Dung, chiếc xe hoàn toàn không dừng lại mà còn đột ngột rơi thẳng xuống sông.
Liệu Bọn họ có còn cơ hội sống sót hay không?
Hai đứa con trong bụng của cô thì sao?
Bọn nhỏ thậm chí còn chưa được sinh ra cơ mà?
Khoảnh khắc rơi từ không trung thẳng xuống dưới, Lãnh Dung Dung chỉ có thể bất lực liều mạng ôm lấy hai đứa con trong bụng, bọn nhỏ đều là con của A Uyên, cô không muốn chúng xảy ra bất kỳ chuyện gì, cho dù có thể bây giờ anh ấy đã quên mất bọn họ, vậy nhưng tình yêu của cô dành cho anh vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Ký ức ngày xưa hiện về trong đầu cứ như là dòng suối mãnh liệt cuộn trào, Lãnh Dung Dung vào thời điểm này chỉ có thể nở nụ cười bất lực mà cay đắng chấp nhận tất cả.
Có lẽ ông trời đã sắp xếp cho bọn họ không thể tiếp tục sống nữa rồi.
Mặc Lâm Uyên, nếu như anh thật sự đã quên đi bọn em cũng không sao, như vậy thì nửa phần đời về sau mong anh hãy sống thật tốt.
Ở đằng xa lúc này có một chiếc ô tô màu đen nhanh chóng lao thẳng về phía bọn họ, tiến phanh xe chói tai đột ngột vang lên.
Người đàn ông vẻ ngoài điển trai từ trong xe bước ra sải bước nhanh đi về hướng Lãnh Thanh Thanh và Lãnh Thanh Lạc đang nằm đằng kia. Vẻ mặt tràn đầy sát khí cứ như quỷ từ địa ngục, nắm chặt lấy cổ áo của người phụ nữ trước mặt, đôi mắt đỏ ngầu tức giận "Dung Dung đâu? Các người đem cô ấy đi đâu rồi?"
"Chết rồi, cô ta chết rồi"
"Ha ha ha, đồ xui xẻo Lãnh Dung Dung cuối cùng cũng chết rồi."
Ở bên kia Lãnh Thanh Thanh ngửa khuôn mặt đầy máu nhìn lên trời cười lớn, sau đó như phát điên chỉ về phía lan can ở đằng kia "Cô ta rơi xuống dưới rồi, cô ta cùng với chiếc xe kia đi gặp diêm vương rồi."
"Dung Dung!" Mặc Lâm Uyên nhanh chóng ném Lãnh Thanh Lạc sang một bên, đôi chân dài bước thẳng về phía lan can ở đằng kia, nhìn ra sông thấy mọi thứ vẫn tĩnh lặng, hoàn toàn không có dấu vết của chiếc xe dù là nhỏ nhất.
Trong sự thất vọng cuối cùng chỉ có thể ngồi ở đó bất lực đầy đau khổ, thật xin lỗi Dung Dung, anh vừa nhớ ra em lại để vụt mất em rồi.
...
Năm năm trước.
"Ba, ba có chắc chắn Lãnh Dung Dung chịu thay con gả cho kẻ tàn tật đó không?"
"Đây không phải là lý do chúng ta đem nó về đây sao? Ba là người đẻ ra nó, nếu nó không nghe lời ba thì còn có thể nghe ai được chứ? Đừng lo, đứa con gái ngốc nghếch đó thật sự nghĩ rằng chúng ta yêu thương nó. Cho nên khi đưa nó về đây chỉ còn nói ra mấy lời tốt đẹp nó chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp con."
Lãnh Dung Dung được đưa về Lãnh gia sau hơn 20 năm sống ở vùng quê, cô còn nghĩ rằng ông ta sẽ ăn năn và đem cô quay về nhà nuôi dưỡng để bù đắp tất cả sau 20 năm dài đằng đẵng kia.
Có ai ngờ rằng sau khi về nhà được một tuần cô lại nghe thấy cuộc trò chuyện của cha mình cùng với em gái cùng cha khác mẹ.
Lúc đầu trong lòng cô còn không hiểu nổi tại sao gia đình bốn người này lại đối xử với mình tốt như thế, bọn họ thờ ơ suốt 20 năm rồi lại đột nhiên quay lại nhận thân thích, thứ tình cảm này thật sự cô không thể nhận nó nổi.
Thì ra mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn cô thay em gái mình kết hôn mà thôi.
Mà mấy hôm nay cô cũng đã nghe được một số tin đồn về cuộc hôn nhân sắp đặt này Lãnh Thanh Thanh, cô nghe bảo đây là mối hôn sự được sắp xếp của hai nhà khi bọn họ còn rất nhỏ.
Mặc Lâm Uyên là con trai thứ tư của nhà họ Mặc, xuất thân từ một gia đình danh giá, thật sự là một cậu ấm chính hiệu. Chỉ là nghe nói mấy năm qua anh ta vừa trải qua một vụ tai nạn biến thành kẻ tàn tật suốt đời, sau đó bệnh tình liên miên khiến cho cơ thể gầy trơ xương, xấu xí và què quặt, nếu như thật sự ai muốn lấy anh ta chính là tự phá hủy đi cuộc đời còn lại của mình.
Sau đó nhà họ Mặc không tìm được người kết hôn với Mặc Lâm Uyên, mà ông Mặc lại yêu thương đứa trẻ này nhất, nên ông ấy đã dùng lời hứa năm đó với nhà họ Lãnh để đe dọa và yêu cầu Lãnh Dung Dung kết hôn với Mặc Lâm Uyên.
Lãnh Dung Dung với vẻ ngoài xinh đẹp, tay chân khỏe mạnh, hơn nữa gia cảnh còn không tệ, làm sao cô ta có thể bằng lòng kết hôn với một người tàn tật như vậy cơ chứ?
Nếu như trước kia Mặc Uyên Lâm không tàn tật, có lẽ cho dù anh ta xấu xí nhưng cũng sẽ có rất nhiều người phụ nữ dũng cảm tiến lên vì tiền tài của Mặc gia.
Chỉ là bây giờ Mặc Lâm Uyên là một kẻ tàn tật, việc thừa kế tài sản của Mặc gia tất nhiên cũng không đến lượt anh ta. Mà anh ta chính là một cái hố đen gặp phải thì xui xẻo, ai lại nguyện ý gả cho một kẻ vô dụng không có tương lai như vậy chứ?
Lãnh Dung Dung cũng không phải ngu ngốc, cho nên khi nghe hai cha con bọn họ thảo luận với nhau liền xong ra trực tiếp phản đối "Tôi sẽ không gả!"
Lãnh Quan Đường và Lãnh Thanh Thanh đều đã có tính toán riêng của mình, lúc này bị sự xuất hiện bất ngờ của cô làm cho chấn động.
"Con nghe thấy hết rồi sao?" Lãnh Quan Đường nhìn về phía cô con gái xa lạ trước mắt.
Dù là con gái ruột nhưng nó chưa bao giờ lớn lên bên cạnh ông ta, nó bị bỏ lại ở vùng quê và phớt lờ hơn 20 năm dài, vậy nên khi gặp lại bọn họ cứ như là những người xa lạ.
Hiện tại ông ta đang rất hạnh phúc với gia đình của mình, một đứa con trai và một đứa con gái, Lãnh Dung Dung xuất hiện ở đây cũng chỉ mang lại cảm giác dư thừa cho căn nhà này mà thôi.
"Tôi nghe thấy hết và chắc chắn tôi cũng sẽ không kết hôn. Nếu như đây là mục đích mà cái người mang tôi về đây thì yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không đồng ý chuyện này."
Lãnh Dung Dung nở một nụ cười lạnh nhạt, dù sao cô cũng không phải kiểu người ngoan ngoãn thích để cho người khác sắp đặt cuộc đời mình như thế nào cũng được.
"Dung Dung, con là chị gái của Thanh Thanh. Làm chị phải bảo vệ em gái, đây không phải là nghĩa vụ của con sao?"
Người mẹ kế Lý Mộc Lan ở bên cạnh nhanh chóng dùng vẻ mặt buồn rầu lên tiếng khuyên nhủ "Vốn dĩ chuyện này phải là Thanh Thanh gả đi, nhưng con bé đã có người mình thích. Với tư cách là một người mẹ, dì thật sự không nỡ nhìn con gái của mình cưới một người mà nó không yêu. Hơn nữa Dung Dung à, Mặc gia cũng là một gia tộc lớn, bọn họ nhất định sẽ không đối xử tệ với một Mặc thiếu gia sức khỏe không tốt đâu. Nếu đã vậy thì dù sức khỏe không tốt nhưng gia cảnh không phải vẫn rất tốt hay sao? Dù sao thì cậu ta vẫn là thiếu gia của nhà họ Mặc, tất nhiên tài sản sẽ không ít. Chỉ cần con đợi cậu ta chết đi, tóm lấy tài sản thừa kế và tái hôn, cuộc sống sau này không phải sẽ rất dễ dàng sao?"
Lãnh Dung Dung lần đầu tiên nghe thấy cái lý luận này cũng đứng hình.
Ôi trời, nếu như đã có thể nói ra mấy lời kia vậy thì tại sao không để cho Lãnh Thanh Thanh đến thừa kế mấy cái gia sản kia, sau đó dùng nó cưới người cô ta thích cơ chứ?
Lãnh Dung Dung thật sự mở mang tầm mắt trước nỗ lực thuyết phục của gia đình bốn người bọn họ.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn quay trở về Lãnh giá chút nào.
Dù sao cô cũng không muốn gả cho người mình không yêu, huống chi là một người cô chưa từng gặp mặt, lần này là một kẻ tàn phế tuổi đời ngắn ngủi, có thể không sống nổi vài ngày sao...
Vốn dĩ Lãnh Dung Dung cho rằng bản thân mình có thể kiên trì, dù sao cô cũng không phải là một quả hồng mềm có thể để cho người khác mặt sức nhào nặng.
Chỉ là đám người kia sau mấy ngày thuyết phục nhìn thấy cô vẫn không chấp nhận liền trực tiếp lấy di vật của mẹ ra uy hϊếp cô.
Lãnh Quan Đường bảo rằng nếu không kết hôn thì ông ta sẽ đốt hết tất cả tài sản của mẹ cô, kể cả căn nhà nhỏ mà mẹ cô đã từng sống.
Lãnh Dung Dung dù trong lòng mang đầy tức giận nhưng vẫn chỉ có thể khuất phục.
Dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể vứt bỏ di vật của mẹ mình.
Cuối cùng cô chỉ có thể bất lực chấp nhận chuyện này.
Phía bên Mặc gia cũng dễ dàng thương lượng, dù sao cũng không có ai muốn gả cho Mặc Lâm Uyên. Việc để cho Lãnh Thanh Thanh gả cho anh ta cũng chỉ là đính ước, nếu cô ta không đồng ý thì để chị gái cô ta gả thay cũng không sao.
Dù sao nhà bên đó cũng chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là cần có một người phụ nữ để chăm sóc Mặc tứ thiếu mà thôi.