Hai vợ chồng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cùng với chứng cứ đầy đủ lúc trước bọn họ lừa bán người và hiềm nghi cố ý gϊếŧ người đều được đem đến đồn.
Không những như vậy, Bùi Hành Nhượng còn gọi điện thoại cho lãnh đạo cục trong thành, nói bọn họ phải chú ý bản án này, dọa cho cục trưởng người ta mới sáng sớm còn chưa ăn sáng đã từ trong thành chạy vội sang.
Nhìn thấy hai người kia bị đánh mặt mũi bầm dập lại gãy cả chân , sau đó liên tưởng đến cuộc điện thoại của thái tử gia Bùi gia kia, ông ta chỉ cảm thấy huyệt thái dương cũng co giật lên.
Cục trưởng Trần Chí Minh nhìn thấy hai người khóc than trời đất trong phòng thẩm vấn kia, trong lòng cũng cảm thấy loạn, tuy là biết hai vợ chồng nhà này chẳng phải thứ tốt lành gì , nhưng nhìn thấy bọn họ thê thảm như vậy xuất hiện trong cục, cũng cảm thấy cả kinh.
“Lời tôi nói với cậu đã nghe rõ chưa?” Cục trưởng thành phố Mã Trạch Vũ chau mày, đối với thái độ của cậu ta cực kì bất mãn.
Trần Chí Minh lặp tức gật đầu: “Nghe rõ.”
Mã Trạch Vũ nhắc nhở vài câu sau đó cũng lười nói nhiều lời: “Những gì tôi vừa bàn giao, cậu nhanh chóng hoàn thành, chuyện thẩm vấn tôi đã cử người trên cục trên đến, một lát để bọn họ thẩm.”
Sau khi xử lý xong việc trong tay Trần Chí Minh lặp tức ra khỏi cửa.
Mã Trạch Vũ giao việc cho cậu ta làm không khó, chỉ là đi tìm Thẩm Linh Hề.
Đối với người khác mà nói, đi tìm Thẩm Linh Hề dân đên chẳng có thân phận gì này giống như mò kim đáy bể, nhưng mà đối với ông ta mà nói bởi vì ở cùng thôn với cô, mà còn là loại quan hệ nói chuyện được vài câu với nhau, cho nên biết được hiện tại cô đang ở đâu.
Khi cậu đang tìm thấy Thẩm Linh Hề cùng lúc cô đang muốn ra khỏi cửa.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trước cầu thang hút thuốc, trong đầu Thẩm Linh Hề lặp tức nghĩ đến tên của người đó, Trần Chí Minh, con trai của lão trưởng thôn.
“Chú Trần.” Thẩm Linh Hề chủ động gọi.
Trần Chí Minh nghe thấy tiếng gọi nhìn lên, lặp tức dập tắt điếu thuốc trên tay: “Nha đầu, cháu đang chuẩn bị ra ngoài sao.”
“Dạ.”
Thẩm Linh Hề không rõ ý của ông ta lắm nên nhìn ông ta một cái, thời gian này mở cửa không ra ngoài chứ chẳng lẽ muốn vào nhà?
“Có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?” Trần Chí Minh đứng dậy, bởi vì ngồi lâu, mà chân có chút tê đi không nói, trước mắt còn thấy hoa lên.
Ông ta đến đây đợi cũng được hồi lâu, không biết phải mở miệng nói với Thẩm Linh Hề chuyện này thế nào, nên mới ngồi đây hút thuốc, không ngờ còn chưa đợi ông ta nghĩ được gì thì người đã đi ra rồi.
Chung quy cũng là nhà con gái người ta, tuy Thẩm Linh Hề gọi ông ta một tiếng chú, nhưng cuối cùng cũng không vào nhà ngồi.
Hai người đi đến một tiệm trà sữa gần nhà, Trần Chí Minh đơn giản nói một lượt chuyện Thẩm Vân Từ đến tìm cô, người bên trên nhắc qua không cần nói chuyện hai vợ chồng Vạn gia bị đưa vào cục với cô ra, ông ta tự nhiên cũng sẽ không nhắc đến.
Thẩm Linh Hề uống một ngụm trà sữa, bột trà sữa kém chất lượng pha ra mùi vị quả thật rất không tốt.
“Cho nên anh ta muốn làm gì?”
Trần Chí Minh xoay nhẹ cái ly thủy tinh trong tay: “Nếu như có thể cậu ta muốn gặp cháu một lần.”
Thẩm Linh Hề ngẩn nhẹ đầu lên, âm thanh thanh mát : “Được.”
Nhận được đáp án khẳng định từ cô, nhiệm vụ của Trần Chí Minh được xem là hoàn thành rồi, nhưng ông ta cũng không biết tại sao, nhìn thấy gương mặt này của Thẩm Linh Hề cảm thấy có chút áy náy.
Dường như để cân bằng cảm giác khác thường trong lòng đi, Trần Chí Minh có chút ấp úng mà nói: “Gia cảnh nhà tiên sinh đó khá tốt, nếu như cậu ta thật sự là anh trai của cháu, theo cậu ta về có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”
Động tác của Thẩm Linh Hề có chút ngưng động, đôi mắt xinh đẹp của cô hiện lên bóng của ông ta trên đó, môi cô cười nhẹ: “Cảm ơn.”
Cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của Trần Chí Minh đối với mình, tiếng cảm ơn này cô cảm thấy là đương nhiên cần nói.
Nhưng sự thật có phải như vậy hay không?
Nếu như thật sự tìm cô, tại sao nhiều năm như vậy rồi mới xuất hiện?
Bước ra từ tiệm trà sữa, Trần Chí Minh muốn đưa cô về, nhưng Thẩm Linh Hề từ chối.
Thấy cô kiên quyết như vậy, Trần Chí Minh cũng không nói thêm gì, sau đó rời đi.
Trên đường đi đến tiệm net, Thẩm Linh Hề cảm giác được phía sau có người đang đi theo cô.
(Hết chương)