Chương 7: Trợ lý

Mặc Dịch Minh cau mày, vẫn không rõ rốt cuộc lời nói của ông cụ Mặc là có ý gì.

Yên lặng một lát, ông cụ Mặc khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu: "Cô gái đó có liên quan đến Tô thị, đối với cháu mà nói đây là một cơ hội, nếu như ông không nhìn lầm, năng lực của cô ấy rất tốt!”

Đối với loại lý do thoái thác này, nội tâm của Mặc Dịch Minh không thể chấp nhận được.

Anh ở trong giới kinh doanh tung hoành nhiều năm như vậy, đã gặp quá nhiều tài năng trẻ tuổi đầu óc thông minh rồi, Khúc Nhiễm chỉ là một cô gái nông thôn mười tám tuổi mà thôi, cho dù có chút đặc biệt thì còn lâu mới có thể đạt tới trình độ lọt vào mắt anh.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh có tính toán khác.

Nếu anh không có cách nào thuyết phục ông cụ Mặc, vậy bước tiếp theo anh sẽ dùng cách của mình để cho người phụ nữ này biết khó mà lui!

Nhìn bóng lưng rời đi của Mặc Dịch Minh, trên mặt ông cụ Mặc lộ ra nụ cười sâu xa.

Quản gia ở một bên cũng nhịn không được mà tò mò hỏi: “Ông chủ, ý ông là…”

“Lão Trương, ông có tin hay không, lần này Dịch Minh sẽ ngã xuống!”

“Từ trước đến nay ông chủ vẫn luôn nhìn người rất chuẩn, điều này tôi tin, nhưng ông đã biết là cô gái kia sẽ gây bất lợi cho cậu chủ, vậy tại sao còn…”

"Tên nhóc này đã quen thuận buồm xuôi gió rồi, trên người có rất nhiều tật xấu! Cũng nên có người đến trị nó rồi!”

Nói đến đây, trên khuôn mặt của ông cụ Mặc tràn đầy mưu tính.

Ngày hôm sau, Khúc Nhiễm dậy rất sớm, đầu tiên là giúp dì nấu cơm chuẩn bị bữa sáng, sau đó lại đi dạo cùng ông cụ Mặc.

Tất cả trông rất vui vẻ hòa thuận, nhưng vừa ra khỏi cửa, cô đã bị Mặc Dịch Minh đuổi xuống xe.

“Tôi còn có việc, cô tự mình đi đến công ty đi, đừng đến trễ.”

“Được, anh đi đường cẩn thận.”

Khúc Nhiễm cũng không thể hiện ra bất kỳ bất kỳ điều gì không vui, sau khi ngoan ngoãn xuống xe, còn thân thiết dặn dò Mặc Dịch Minh, đưa mắt nhìn chiếc xe nhanh chóng chạy đi.

Kiếp trước, cô là thế thân của Tô Duyệt Nhiên, chỉ cần học các kỹ năng để có được hình tượng nữ thần hoàn mỹ, còn đối với việc lừa gạt trong quan hệ giữa người với người thì cô hoàn toàn không hiểu.

Chỉ số IQ cực cao còn EQ lại cực kỳ thấp, hầu như không thể nghe ra cái gì trong lời nói của người khác cả.

Điều này dẫn đến việc dù cô không môt xu dính túi vẫn kiên trì đến Mặc thị đi làm, hơn nữa còn ghi nhớ lơi nói của Mặc Dịch Minh, không thể đến muộn.

Nhìn thấy thời gian không còn sớm, đi bộ chắc chắn sẽ không kịp, bắt xe thì lại không có tiền.

Cô suy nghĩ, nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một quầy hàng bán hoa bên cạnh, bà chủ hình như là một phụ nữ trung niên tàn tật.

Có lẽ, có cách rồi…

Nửa giờ sau, Mặc Dịch Minh nhàn nhã ngồi trong văn phòng, lẳng lặng nhìn đồng hồ treo trên tường.

Hôm nay anh cố ý bỏ Khúc Nhiễm lại trên đường, mục đích chính là để cho cô biết khó mà lui, thậm chí lấy lý do đến muộn để đuổi cô đi.

Tuy nhiên, ông trời không toại lòng người.

Nhìn thấy chỉ còn ba phút nữa là chín giờ, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó, Khúc Nhiễm cầm một bó hoa từ bên ngoài đi vào.

Khi nhìn thấy Mặc Dịch Minh trong văn phòng, cô chỉ hơi sửng sốt.

"A? Tổng giám đốc Mặc, anh tới rồi à, tôi còn muốn cho anh một bất ngờ nữa chứ.”

Nói xong, cô lắc lắc bó hoa trong tay, nhìn Mặc Dịch Minh, nở nụ cười rất tươi.

Nhưng lúc này sắc mặt của Mặc Dịch Minh cũng không dễ nhìn, anh hít sâu một hơi, nén sự tức giận của mình xuống, trầm giọng hỏi: "Là ông nội cho người đưa cô tới đây?”

“Không có, tôi đi taxi tới.”

“Cô có tiền à?”

"Không có, thuận đường giúp một dì khuyết tật đi bán hoa ở bên đường, kiếm lời dựa vào chênh lệch giá… A, còn đây là dì ấy tặng để cảm ơn tôi.”