Chương 57: Chị Nhiên nói muốn uống rượu

“Nhiên Nhiên…” Trong lòng Lâm Uyển hơi bối rối, nhỏ giọng thì thào nhìn về phía bóng dáng cô ta rời đi.

“Em mặc kệ nó đi! Em quan tâm nó làm gì? Nếu không muốn sống ở nhà họ Tô nữa, vậy thì mày cút đi đi! Cút đi thì càng tốt!” Tô Chính Thiên tức giận đến đỉnh điểm, càng ngày càng lớn tiếng.

“Tô Chính Thiên! Anh đang nói gì vậy!” Lâm Uyển trừng mắt dữ tợn với Tô Chính Thiên một cái, lảo đảo rời đi: “Tô Chính Thiên, để em nói cho anh biết, nếu Nhiên Nhiên xảy ra chuyện gì thì em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

“Mẹ, để con yên đi.” Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Duyệt Nhiên nhàn nhạt nói.

“Được được được, Nhiên Nhiên, con đừng làm chuyện gì ngu ngốc đấy!” Lâm Uyển đứng ngồi không yên đợi ở ngoài cửa một hồi lâu, xác định Tô Duyệt Nhiên không có động tĩnh gì mới rời đi.

Tất cả những điều này là Tô Duyệt Nhiên nói ra để đánh lạc hướng mẹ cô ta.

“Nhà họ Tô gì chứ, tôi không thèm ở lại đấy! Hừ! Chờ đó, Tô Chính Thiên, một ngày nào đó ông sẽ phải hối hận!” Tô Duyệt Nhiên cười khẽ, thu dọn hành lý của mình rồi thừa lúc đêm tối mà lặng lẽ rời khỏi nhà họ Tô.

Đêm đến, ở thành phố C, thứ không thiếu nhất chính là du côn lưu manh, Tô Duyệt Nhiên nói thế nào cũng chỉ là một đứa con gái bỏ nhà ra đi, nghĩ vậy thì trong lòng hơi sợ hãi.

“Này! Em gái nhỏ ơi, đã muộn như vậy rồi, em còn làm gì ở đây đấy?” Giọng nói trêu ghẹo vang lên, Tô Duyệt Nhiên lạnh cả sống lưng.

Ngọn đèn đường mờ ảo chiếu sáng trong ngõ nhỏ, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ khiến người ta run sợ, mà vào giây phút này thì giọng nói đó càng giống như ma quỷ, nuốt chửng sự bình tĩnh của Tô Duyệt Nhiên.

“Cô gái? Nếu không thì đi với mấy anh trai ra ngoài chơi không nào?” Giọng nói trêu ghẹo lại vang lên, còn có tiếng con gái hét lên chói tai.

“A!”

Tô Duyệt Nhiên đột ngột quay đầu nhìn lại, trong một con ngõ nhỏ cách mình không xa, có một cô gái thấp bé đang bị vây quanh bởi một đám người.

Cắn chặt răng, Tô Duyệt Nhiên vội vàng xách hành lý chạy trốn, nhưng nỗi hoảng sợ trong lòng vẫn không hề tan biến.

Bây giờ bên ngoài không an toàn, Tô Duyệt Nhiên nghĩ nên tìm một nơi ở trước, sau đó mới tính đến những chuyện khác.

Người đầu tiên mà cô ta nghĩ đến là người đại diện của mình.

Bèn mở điện thoại ra cầu cứu, nhưng sau đó nghĩ lại, người đại diện của mình là do Tô Chính Thiên tìm đến, cũng xem như là thuộc hạ của ông ta. Nếu như mình gọi điện thoại cho người đại diện tìm chỗ ở, cô ta nhất định sẽ hỏi mình nhà đâu mà sao không về ở, vậy không phải chuyện mình lén trốn đi sẽ bị bại lộ rồi sao?

Không được, không được, tuyệt đối không thể gọi điện cho người đại diện được!

Gió thổi nhẹ qua người hơi se lạnh, sau khi suy tư một lát, Tô Duyệt Nhiên đi vào quán bar.

Tô Duyệt Nhiên thường đến quán bar này, cũng coi như là khách quen.

Quán bar ở đây có phòng nghỉ, Tô Duyệt Nhiên không chút do dự thuê dài hạn, ném va ly vào phòng rồi ngồi một mình trong góc uống rượu.

Dưới tác dụng của men rượu, mọi phiền não đều đong đưa theo tiếng nhạc, Tô Duyệt Nhiên cũng cầm ly rượu lên lắc lư, vừa lắc vừa cười, đôi mắt quyến rũ mê hoặc.

“Chị Nhiên? Kia là chị Nhiên sao?” Một đám người có trai lẫn gái cùng nhau bước vào, vừa định bước lên sàn nhảy, bên cạnh có một bóng người quằn quại cô đơn đã thu hút sự chú ý của bọn họ.

“Đó là chị Nhiên phải không? Đúng vậy, chính là chị Nhiên đó!”

Mấy người bước đến gần, cùng nhau hô một tiếng chị Nhiên.

“Hả? Mọi người đều đến rồi à?” Híp mắt lại suy nghĩ, đôi gò má Tô Duyệt Nhiên ửng hồng, nheo mắt hạnh phúc ôm chầm lấy mấy cô gái.

“Đến vừa lúc rồi, cùng chị uống rượu!”

"Sững sờ gì? Chị Nhiên nói muốn uống rượu kìa, có nghe thấy không vậy, rượu đâu rồi? Còn không mau bưng lên?” Một cô gái bên cạnh đỡ Tô Duyệt Nhiên ngồi xuống, sai mấy mấy tên con trai gọi món.

Không chỉ có rượu, mà nhiều món ăn khác cũng được bưng lên.