“Trước giờ chưa từng nghĩ đến người nhà họ Tô lại như vậy.” Mẹ Lục nhìn Tô Duyệt Nhiên, đột nhiên cảm thấy bản thân của trước đây có lẽ đã bị mù.
“Từ lúc xảy ra chuyện, nhà họ Lục chúng tôi chưa hề nhận được một lời giải thích nào từ nhà họ Tô, cũng không thấy nhà họ Tô đăng tải bất kì một lời giải trình nào trên các phương tiện truyền thông. Nhà họ Tô các người không xem nhà họ Lục chúng tôi ra gì mà, vậy nhà họ Lục cũng sẽ không có bất kì quan hệ nào với nhà họ Tô!”
Sau khi mẹ Lục nói xong câu cuối, sắc mặt lạnh lùng đứng dậy.
“Tô Duyệt Nhiên, cô không xứng với con trai tôi!”
Về đến nhà, trạng thái Tô Duyệt Nhiên vẫn còn thất thần không ổn, ánh mắt trịch thượng kiêu ngạo của mẹ Lục thật sự khiến cô ta choáng váng, đặt nặng tách trà xuống bàn, rời đi không ngoảnh đầu lại.
Bản thân Tô Duyệt Nhiên không hề hối hận vì đã làm như vậy, không ai có thể đối xử với cô ta như vậy, không ai có thể coi thường cô ta! Không ai cả!
Nhìn Tô Duyệt Nhiên rời đi, ánh mắt sắc bén của mẹ Lục nhìn theo bóng lưng đó, cầm điện thoại trong tay gọi cho Lục Ngạn.
“Con trai, con còn thích Tô Duyệt Nhiên nữa không?”
Khi Lục Ngạn nhận điện thoại của mẹ mình thì còn hơi mờ mịt, nhưng nghĩ lại một hồi anh ta cũng hiểu rõ.
Mặc dù không ở nhà, nhưng anh ta luôn chú ý đến tin tức trong nước nên đương nhiên anh ta cũng biết được những tin tức lớn này, biết được lượng truy cập vào tin tức của ngôi sao nữ đã bùng nổ đến kinh ngạc.
“Qua mấy ngày nữa con sẽ về nhà.”
Cúp điện thoại, hơi cúi đầu xuống, dòng suy nghĩ của Lục Ngạn dần dần trôi đi.
Lúc đó sao lại thích người con gái đó chứ? Có lẽ là lúc đó thích đôi mắt biết nói kia, hoặc là thích hình bóng nỗ lực nghiêm túc trên phim trường, cũng có lẽ bị cảm động trước sự kiên trì, bất khuất khi đối mặt với khó khăn của cô. Dù sao một hạt giống nhỏ đã được chôn xuống, là được nuôi dưỡng bởi tình yêu.
Lúc đó Lục Ngạn đã thề, nhất định sẽ cưới được cô gái này về nhà.
Nhưng không biết từ lúc nào, cảm xúc thể hiện trong đôi mắt của người con gái đó đã thay đổi rồi, từ trong ánh mắt anh đã nhìn ra sự lạnh lùng, càng về sau thần sắc trong ánh mắt càng đa dạng và phức tạp.
Lục Ngạn vẫn luôn nói với bản thân, người con gái đó chỉ là chạy vào một thế giới tràn đầy màu sắc, vì vậy chỉ mới có sự thay đổi, mà bây giờ nhìn lại, sao có thể xóa bỏ sự thất vọng và mất mát trong ánh mắt ấy?
Tô Duyệt Nhiên như thay đổi thành một người khác.
Lúc trước Lục Ngạn không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ xem ra cũng không phải là ảo giác của anh ta.
“Em rốt cuộc đang ở đâu?” Tiếng thở dài dần trôi theo gió, trôi đi xa…
Khi Tô Duyệt Nhiên trở về nhà, Tô Chính Thiên và Lâm Uyển đều không ở nhà, có lẽ có việc gì rất vội, chưa gửi gắm câu gì đã đi.
Nép mình trên giường, nhìn căn phòng trống trải, lần đầu tiên Tô Duyệt Nhiên muốn khóc.
Lục Ngạn rời nhà cũng khá lâu rồi, trong lòng cũng còn nhớ cô ta bao nhiêu, có lẽ là lúc đó hoài nghi Tô Duyệt Nhiên trở thành một người hoàn toàn khác, vì vậy mới nản lòng mà rời khỏi thành phố này, đi đến một nơi xa lạ chỉ tồn tại một mình anh ta.
Nghĩ đến dáng vẻ của bản thân khi thích cô ta, lại nhìn vào gương mặt giống hệt của người phụ nữ đang ôm lấy người đàn ông trên tin tức, Lục Ngạn càng phát giác được cô ta không phải là Tô Duyệt Nhiên mà bản thân anh ta từng quen biết.
Trầm mặc một lúc lâu, Lục Ngạn quyết định điều tra lại tất cả.
“A Chính, tôi có một chuyện muốn cậu điều tra giúp tôi.”
Trong nhiều ngày mất ngủ, Lục Ngạn phải xác thực thân phận của Tô Duyệt Nhiên từ đầu đến cuối, anh ta nhất định phải chứng minh suy nghĩ trong lòng anh ta là chính xác.
“Lục Ngạn, một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”
Trên tay Lục Ngạn nổi lên gân xanh: “Lúc nào rồi mà cậu còn giỡn cái này?”
“Tôi không có cách nào chứng minh tất cả lời nói của cậu về Tô Duyệt Nhiên và Tô Duyệt Nhiên của hiện tại là hai người.”