“Anh Mặc ơi, em đến muộn! Em thành thật xin lỗi, đường hơi bị tắc.” Nở một nụ cười xin lỗi, Tô Duyệt Nhiên nhìn kỹ vào khuôn mặt của Mặc Dịch Minh, sợ bỏ sót biểu tình nào đó.
“Không có việc gì, tôi cũng vừa mới tới.”
Hiếm khi Mặc Dịch Minh không tỏa ra khí lạnh làm cho người người sợ hãi của mình, Khúc Nhiễm đang cải trang gật đầu hài lòng.
Mặc dù không nghe được họ đang nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Mặc Dịch Minh thì Khúc Nhiễm biết rằng hai người họ đang nói chuyện rất vui.
“Có triển vọng!” Khúc Nhiễm cười xấu xa nói.
Tất nhiên, Khúc Nhiễm hiểu được với tính cách của Mặc Dịch Minh sẽ không thể hiểu được tình thú của chuyện tình yêu, vì vậy cô đã chuẩn bị hết tất cả từ trước rồi!
“Thưa quý cô, quý ông này đã chuẩn bị thứ này cho cô, nói là dành cho cô gái xinh đẹp nhất.” Cách ăn mặc của Khúc Nhiễm sau khi cải trang thực sự giống người phục vụ ở đây, đặc biệt là sau khi đã “cướp” được một bộ đồ người phục vụ để cải trang.
Một bó hoa hồng kiều diễm còn vương chút sương sớm, thoang thoảng hương đất vừa mới hái xuống.
“Cảm ơn!” Tô Duyệt Nhiên nở nụ cười nhận lấy bó hoa, ngại ngùng nhìn Mặc Dịch Minh: “Em rất thích.”
Điều cô ta để ý nhất chính là mấy chữ “cô gái xinh đẹp nhất” trong miệng Khúc Nhiễm, dù sao thì cô gái nào cũng thích được người khác khen ngợi cả.
Thấy vậy Khúc Nhiễm vội vàng rời, mặc dù không được Mặc Dịch Minh tận tay tặng nhưng dường như cũng không ảnh hưởng gì lớn, cũng đã đạt được mục đích ban đầu.
“Anh Mặc ơi, anh… có thích cô gái nào không?” Tô Duyệt Nhiên nóng lòng muốn xác nhận suy nghĩ của Mặc Dịch Minh.
“Có, cô ấy vừa mới nhận lời tỏ tình của tôi.” Mặc Dịch Minh hơi cụp mắt xuống, trong lòng nói: “Mới như vậy mà đã mắc câu rồi sao?”
“Thật không ạ, cô ấy là ai vậy, hẳn là một người rất dịu dàng!”
Nghe vậy, Mặc Dịch Minh suýt nữa bật cười ra tiếng, nhưng anh cố nén cười, nhìn vào mắt cô ta: “Đúng vậy, cô ấy rất dịu dàng và xinh đẹp. Từ khi gặp cô ấy, vận may của tôi cũng đã đến."
Ánh mắt của Mặc Dịch Minh tràn đầy vẻ nghiêm túc, Tô Duyệt Nhiên muốn tìm ra một vài sự giả dối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt anh lại bị kéo sâu vào.
“Anh Mặc…” Tô Duyệt Nhiên cúi đầu để tránh ánh mắt của anh, bên dưới vẻ xấu hổ giả vờ của cô ta là vẻ kiêu ngạo và tự tin sâu không thấy đáy.
Xác nhận rằng cuộc hẹn hò này không có vấn đề gì, Khúc Nhiễm nheo mắt, nhìn Mặc Dịch Minh một cái nhìn đầy ẩn ý rồi rời đi.
Không lâu sau khi Khúc Nhiễm đi, Mặc Dịch Minh xuất hiện trước mặt cô.
“Hả? Sao anh lại ra đây rồi? Sẽ không phải là thất bại chứ?” Khúc Nhiễm nhíu mày: “Không thể nào, nhìn hai người thì hẳn là rất thuận lợi mới đúng chứ!"
“Cô ta có việc rời đi trước.” Mặc Dịch Minh đã bỏ đi vẻ mặt đối phó với Tô Duyệt Nhiên vừa rồi, bộ dạng thản nhiên bây giờ của anh trông vừa mắt hơn nhiều.
“Thật không vậy?” Khúc Nhiễm có chút thất vọng, cái này còn lâu mới đủ, xem ra còn cần phải tiếp tục làm cô ta rung động!
Tô Duyệt Nhiên vội vàng rời đi, khóe miệng nở ra nụ cười kỳ quái: “Đây còn không phải là mắc câu rồi sao! Xem ra sức hấp dẫn của mình là không ai cản nổi!"
Khúc Nhiễm đã tặng quà và đưa thư trong khoảng nửa tháng, các bình luận trực tuyến ngày càng trở nên gay gắt hơn dưới sự giúp đỡ của Khúc Nhiễm. Tô Duyệt Nhiên chưa bao giờ đứng ra giải thích, mà sự coi thường của cô ta khiến các phương tiện truyền thông gần như đã xác nhận.
Những lời nhận xét phiến diện về một nữ diễn viên nào đó được đăng tải trên các trang giải trí lớn, còn gay gắt hơn cả bài đứng trang đầu đợt trước.
“Hôm nay là quà gì?” Tô Duyệt Nhiên mở cửa, bảo vệ đứng ở cửa với hai bàn tay trống trơn.