Trong lá thư chẳng qua chỉ là khen ngợi Tô Duyệt Nhiên đẹp như tiên nữ, ngây thơ đáng yêu, mặc dù bình thường cô ta cũng luôn nghe người khác nói, nhưng những lời này toát ra từ miệng người đàn ông lạnh lùng kia thì có chút mập mờ.
“Không ngờ miệng của người đàn ông này lại còn ngọt như vậy!” Đúng là bởi vì bức thư này, Tô Duyệt Nhiên càng quyết tâm nhét Mặc Dịch Minh vào túi của mình.
Nếu muốn một người đàn ông một lòng một dạ với mình, người phụ nữ cần phải biết cách lạt mềm buộc chặt, bắt được gu của anh ta và để anh ta cảm thấy rằng như đã nắm chắc được bạn nhưng khó có được.
Đương nhiên Khúc Nhiễm biết làm thế nào để tiếp tục sự mập mờ đến cùng, vì vậy ngoài một vài lá thư nhỏ thường ngày trong tuần, cô còn chọn một số đồ vật để đưa cho Tô Duyệt Nhiên.
Hao tổn tâm tư đến mức giống như tự mình đang theo đuổi con gái vậy, đáng tiếc người Khúc Nhiễm hận nhất lại là Tô Duyệt Nhiên! Lúc này bỏ ra bao nhiêu tâm tư thì càng cho thấy cho Khúc Nhiễm hận Tô Duyệt Nhiên bấy nhiêu!
“Alo? Anh Mặc à, là em, Duyệt Nhiên đây.”
Khúc Nhiễm đã thay Mặc Dịch Minh cày độ tồn tại trong nhiều ngày qua, cô biết rằng xong chuyện rồi thì Tô Duyệt Nhiên nhất định không nhịn nổi mà chạy đi tìm Mặc Dịch Minh.
“Làm sao bây giờ?” Mặc Dịch Minh cau mày nhìn Khúc Nhiễm, khóe miệng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Anh Mặc ơi? Anh có nghe thấy em nói không vậy?” Tô Duyệt Nhiên ở đầu dây bên kia có chút gấp gáp, hẳn là Mặc Dịch Minh đang muốn theo đuổi cô ta, nhưng không có chứng kiến thực tế, trong lòng vẫn không quá yên tâm.
“Tôi đây.” Không thấy Khúc Nhiễm trả lời, Mặc Dịch Minh chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
“Ừm… những món quà đó em rất thích!” Tô Duyệt Nhiên nhìn lướt qua những thứ dưới chân, hy vọng Mặc Dịch Minh có thể hiểu ý cô ta, nếu không chỉ đẹp trai có tiền nhưng EQ không có thì cũng không được.
“Mời cô ta đi chơi!” Khúc Nhiễm cầm giấy bút lên, viết xuống một vài chữ lớn.
Mặc Dịch Minh vừa nhìn thấy liền làm một động tác ok.
“Ngày mai em có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm nhé?”
“Vâng ạ!"
“Cố lên, tổng giám đốc Mặc! Ngày mai, lúc đi hẹn hò không thể để lộ tẩy được!” Khúc Nhiễm ở một bên hoa tay múa chân, nhưng thật ra Mặc Dịch Minh đang rất đau đầu.
“Quan tâm và tạo ra một chút mập mờ, để khiến Tô Duyệt Nhiên cảm thấy rằng anh đã là vật trong tay của cô ta, anh không muốn ai khác ngoài cô ta cả!” Ngồi ở một bên vuốt cằm, Khúc Nhiễm đưa ra chủ ý, nụ cười xấu xa vẫn chưa hề biến mất.
“Không được.” Mặc Dịch Minh trừng mắt nhìn Khúc Nhiễm, trong ánh mắt là sự lạnh lùng sâu không thấy đáy.
“Ư…” Khúc Nhiễm cảm thấy cả người rét run, trong lòng có chút sợ hãi khi bắt gặp đôi mắt lạnh lùng kia, nhưng cô vẫn lớn gan đề xuất ý tưởng cho Mặc Dịch Minh.
“Nhìn cô ta một cách trìu mến, sau đó đưa cho cô ta một bó hoa, nói với cô ta rằng đây là đóa hoa dành cho cô gái xinh đẹp nhất.” Khúc Nhiễm suy nghĩ một chút, còn lại thì vẫn là để cho Mặc Dịch Minh tự phát huy.
“Được.”
Khúc Nhiễm bận rộn cho buổi hẹn hò này, nhưng chủ nhân của buổi hẹn hò ấy thì lại đang gác chân lên làm chỉ huy, nhân tiện giao hết công việc xem xét hợp đồng cho Khúc Nhiễm, dùng cái danh nghĩa là vì chuẩn bị cho buổi hẹn hò.
Khúc Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông nhàn hạ thoải mái kia, thuyết phục bản thân đừng tức giận mà hãy bình tĩnh!
Bận đến mức eo đau lưng mỏi, đầu óc mờ mịt, cuối cùng cũng thuận lợi để cho Mặc Dịch Minh có một buổi hẹn hò suôn sẻ theo kế hoạch của mình, Khúc Nhiễm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Muốn báo đáp ân tình thu lưu mà lại mệt như vậy à? Chỉ mong tổng giám đốc Mặc luôn có thể có chút EQ!
Khi Mặc Dịch Minh đến thì cũng đã gần đến thời gian mà hai người đã hẹn nhau, mặc dù Khúc Nhiễm đã nhắc nhở rằng Tô Duyệt Nhiên sẽ đến muộn, xem như là một bài kiểm tra, nhưng Mặc Dịch Minh không ngờ rằng, chuyện đến muộn này làm anh đợi một giờ đồng hồ!