“Trợ lý? Tôi nghĩ là không có đơn giản như vậy đâu nhỉ?”
Cố Mộc Trạch ác ý trêu ghẹo: “Ông cụ nhà cậu hơn phân nửa là thấy cậu nhiều năm như vậy không gần phụ nữ, sợ cậu còn chưa quên được…"
“Câm miệng!”
Trong đầu Mặc Dịch Minh hiện lên một bóng dáng, sắc mặt của anh lập tức thay đổi.
“Được được được, không nói về cô ấy nữa… Haiz, Dịch Minh, cậu mau nhìn qua bên kia kìa!”
Nói xong, Cố Mộc Trạch lập tức vỗ vai Mặc Dịch Minh, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa, trợn tròn lên.
Có thể là do hành động của anh ấy quá lớn, ngay cả Khúc Nhiễm ở bên cạnh cũng nhìn theo.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một cô gái mặc một chiếc váy trắng ôm ngang hông, mái tóc dài như rong biển xõa ngang vai, gương mặt trang điểm đậm khiến cô ta trông rất gợi cảm.
Đây… lại là Tô Duyệt Nhiên?
Khúc Nhiễm ngạc nhiên há hốc mồm, nếu không phải là chị em sinh đôi thì cô sẽ không bao giờ nhận ra cô ta được.
Tô Duyệt Nhiên trước ống kính luôn là một cô gái trong sáng thanh thuần, không ngờ ở đây lại ăn mặc thành như thế này.
“Này? Cô ấy đang đi qua đây! Dịch Minh, lần này tôi sẽ không nhường cậu đâu!”
Cố Mộc Trạch mỉm cười sửa sang lại quần áo, sau đó cầm ly rượu lên chào hỏi: “Cô gái, làm quen nhé?”
Tuy nhiên, Tô Duyệt Nhiên giống như không thấy gì hết, bỏ qua Cố Mộc Trạch, đi thẳng đến chỗ của Mặc Dịch Minh, ngồi bên cạnh cười nói: “Tổng giám đốc Mặc, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây."
Đôi mắt của cô ta sáng quắc lên, trong mắt là sự nóng bỏng khó lòng có thể che giấu.
“Ừm, thật là trùng hợp.”
Mặc Dịch Minh cười nhẹ nói: “Tôi còn tưởng rằng cô Tô đây là một cô gái ngoan ngoãn, không ngờ lại thích tới nơi này.”
Sắc mặt của Tô Duyệt Nhiên hơi thay đổi, cắn chặt môi, có chút khổ sở nói: “Aiz, cũng không có cách nào khác, áp lực của một người nổi tiếng quá lớn, thỉnh thoảng cũng sẽ một mình đến uống chút rượu và nghe hát… Vị này là?"
Lúc này, cuối cùng cô ta cũng chú ý tới Khúc Nhiễm ở bên cạnh.
Ban ngày còn tưởng rằng người phụ nữ này chỉ là trợ lý, nhưng không ngờ ban đêm cô vẫn ở bên cạnh Mặc Dịch Minh, dường như thân phận của cô không tầm thường.
“Tôi là trợ lý của anh ấy, Khúc Nhiễm.”
Mặc Dịch Minh còn chưa kịp trả lời thì Khúc Nhiễm đã đứng lên trả lời.
Tô Duyệt Nhiên nhẹ gật đầu, không nói nhiều, hiển nhiên không để cô vào trong mắt, mà tiếp tục đi đến bên cạnh Mặc Dịch Minh: “Tổng giám đốc Mặc, em nghĩ anh cũng không lớn hơn em bao nhiêu tuổi, em sẽ gọi anh là anh Mặc có được không?"
“Tùy cô."
Mặc Dịch Minh không từ chối rượu mà Tô Duyệt Nhiên mời, anh cầm lấy ly của mình nhẹ nhàng chạm một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Khúc Nhiễm chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Trong ấn tượng của Khúc Nhiễm, Mặc Dịch Minh là một người không có thiện cảm với bất kỳ ai. Tại sao hôm nay anh lại nhận rượu mà Tô Duyệt Nhiên mời?
Trong lòng cô cảm thấy khó chịu, hơn nữa cộng thêm thù hận trước đây, dĩ nhiên sẽ không có sắc mặt tốt: “Trong nhà cô Tô không có ai hay sao mà thích nhận người thân như thế?"
“Cô nói cái gì?”
Tô Duyệt Nhiên không thể tin được mà nhìn qua, nhưng để giữ gìn hình tượng của mình, cô ta kiềm chế cơn tức giận chưa bộc phát, thay vào đó, cô ta quay đầu lại nhìn Mặc Dịch Minh: “Anh Mặc, anh nhìn cô ta kìa!"
Thật không ngờ, vậy mà cô lại phát hiện đáy mắt của Mặc Dịch Minh hiện lên ý cười.
Ngay cả anh cũng cười nhạo cô ta sao?
Tô Duyệt Nhiên tức giận muốn xì khói, nhưng mà, phải biết rằng từ nhỏ đến nay không ai dám làm trái lời cô ta, kết cục của người duy nhất dám làm trái ý cô ta vô cùng thê thảm, thậm chí phải trả giá bằng cả mạng sống của mình!
Nghĩ đến đây, cô nghiến răng, hận ý dần dần lan ra.