Khúc Nhiễm khẽ cắn môi, không biết nên giải thích thế nào mới phải.
Lúc này, thân thể Mặc Dịch Minh đột nhiên cứng đờ, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Một mùi máu tanh nồng nặc xộc lên mũi, trên tay anh truyền đến cảm giác dinh dính.
“Cô bị thương rồi à?"
Mặc Dịch Minh kinh ngạc nhìn sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ của cô gái, nắm lấy cánh tay của cô kéo sang bên kia đường.
Dưới ánh đèn đường rực rỡ, anh nhìn thấy quần áo sau vai của cô gái đã hoàn toàn bị máu nhuộm đỏ, trên miệng vết thương còn có thể mơ hồ nhìn thấy mảnh thủy tinh.
“Chẳng lẽ cô không có cảm giác gì sao?”
Màu máu đỏ tươi khiến cho anh cảm thấy cay mắt, lập tức cởϊ áσ khoác của mình khoác lên cho Khúc Nhiễm, bắt một chiếc taxi, nhanh chóng đến bệnh viện.
Bị thương?
Thảo nào cảm thấy thể lực không chống đỡ được nữa, hóa ra là do mất máu quá nhiều…
Lông mi của Khúc Nhiễm rũ xuống, hàng mi dài khiến người ta không thể phát hiện ra được ánh mắt của cô.
Đôi môi cô run run, định nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh thì cô lại nuốt hết những lời đó xuống bụng.
Sau một lúc, đầu của cô bắt đầu choáng váng, vô thức dựa vào vai người đàn ông.
Mặc Dịch Minh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Khúc Nhiễm, trái tim như bị người khác hung hăng bóp chặt, thở không nổi.
Trong lòng anh có quá nhiều nghi vấn, nhưng khi đối mặt với người con gái vì mình mà bị thương nặng này, anh lại không đành lòng.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, ánh nắng mặt trời chiếu từ cửa sổ vào, chiếu lên chiếc chăn bông ấm áp.
Khúc Nhiễm từ từ mở mắt, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi, bình truyền dịch được gắn trên mu bàn tay, nước thuốc lạnh lẽo chảy vào mạch máu trên mu bàn tay.
Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân.
“Tỉnh rồi à?”
Mặc Dịch Minh lạnh lùng bước vào, trong tay cầm một tập tài liệu, đặt lên trên cái bàn ở đầu giường: “Đây là chi tiết hợp tác với tập đoàn Tô thị mấy năm gần đây. Cô học cho tốt trước đi."
“Được…”
Khúc Nhiễm mở miệng, giọng nói khàn khàn.
Cô giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng lại bị câu nói của Mặc Dịch Minh đè xuống: “Thời gian đã bị trì hoãn lại một tuần, cô không cần gấp gáp như vậy."
Sau khi trầm tư một lúc, Khúc Nhiễm mím môi nhẹ nhàng nói một câu “Cảm ơn.”
Cô không biết tại sao Mặc Dịch Minh không còn chấp nhất hỏi thân phận của cô nữa, đã thế lại còn chủ động cho cô xem tài liệu, nhưng tất cả nhưng chuyện này đều khiến cho cô cảm thấy rất biết ơn.
Mười ngày sau, ở khách sạn quốc tế Thịnh Thế của thành phố A.
Trong phòng bao, Mặc Dịch Minh hơi liếc mắt, đây là lần đầu tiên anh thấy người phụ nữ này căng thẳng như vậy.
Mặc dù cô đã cố gắng che giấu, nhưng ngón tay của cô lại đan chặt vào nhau, các khớp xương bị nắm chặt đến đỏ bừng.
Người phụ nữ này có liên quan gì đến nhà họ Tô?
“Tôi… đi toilet một chút!”
Khúc Nhiễm cứng ngắc đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tâm trạng của mình lại khó kiểm soát được như vậy.
Cô đứng trước gương trong toilet, không ngừng điều chỉnh hô hấp cũng như biểu tình của mình.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc trang nhã và sang trọng trong gương, hóa ra là mẹ cô - Lâm Uyển!
Lúc này, trông Lâm Uyển có vẻ phờ phạc hơn so với trước đây rất nhiều, trên tay cầm điện thoại, lông mày hiện lên vẻ lo lắng.
“Nhiên Nhiên, con khoan hãy hấp tấp vội vàng, cứ ở nhà là được rồi, đừng ra khỏi cửa để đám phóng viên kia chụp được ảnh…”
Mặc dù Lâm Uyển đã cố ý hạ thấp giọng nói, nhưng trong toilet chỉ có hai người bọn họ, Khúc Nhiễm vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc trong điện thoại.
Mấy ngày trước ở trong bệnh viện, cô nhàm chán dùng điện thoại di động điều tra rất nhiều về tình hình gần đây của tập đoàn Tô thị và Tô Duyệt Nhiên.