Edit: hoacodat
Tưởng lão phu nhân đang nói chuyện, giương mắt thấy Tống Thiểu Dương kéo Hạ Từ muốn đi ra ngoài, không khỏi cười nói: “Người lớn chúng ta nghe diễn, tiểu hài tử bọn chúng lại không ngồi yên được, quay tới quay lui, chắc cũng khó chịu, vừa đúng hôm nay thời tiết đẹp thế này, không bằng gọi người mang ra ngoài vườn đi dạo đi. Châu nhi và Viên nhi cũng đi cùng đi, các con cũng chưa tới mười tuổi, dù có gặp khách nam cũng không có gì. Huống chi các con còn nhỏ, không cần học theo đại cô nương ngồi bất động như thế, bị buộc hỏng rồi. Tiểu cô nương thì nên chạy nhảy vui đùa, vận động một chút, xương cốt mới tốt được. Nếu từ nhỏ cứ yên tĩnh im lìm, sẽ ốm yếu nhiều bệnh hơn đấy, chúng ta sẽ không học theo các nàng, nên chơi thì cứ chơi đi.”
Mấy vị phu nhân nghe xong cũng nở nụ cười nói: “Cô nương nhà chúng ta cũng không bắt ép chặt, cũng là sợ các nàng trưởng thành làm việc mắc cỡ ngại ngùng, làm sao trị được hạ nhân huênh hoang nổi trội. Theo lý mà nói, cô nương gia tự nhiên phảo yên tĩnh điềm đạm là chính, người chỉ biết khóc lóc om sòm là người sa cơ thất thế. Có điều hiện nay nhiều phủ chỉ biết dưỡng cô nương nhà mình ôn nhu an tĩnh, vốn không biết làm thế đến nhà phu gia, rất dễ làm người ta khi dễ. Nếu tướng công yêu quý, che chở chút còn ổn, nếu không yêu quý, cũng chỉ có gạt lệ mà sống, lúc này, nhạc mẫu cũng không thể đến nhà nữ tế (con rể) nói đạo lý, chỉ có thể tức giận không công mà thôi! Chúng ta phải dạy cô nương trở nên văn tĩnh liền văn tĩnh, nên ra chút uy phong thì ra chút uy phong, đây mới là đúng. Huống hồ các cô nương không thường đi ra ngoài, xương cốt thật đúng là hơi yếu, đến nhà phu gia gặp phải chuyện gì, phiền lòng, chính là sanh con có chút rối ren, khi đó sẽ bệnh, nhóm yêu tinh thừa dịp cũng sẽ ra trận, tất cả đều làm người ta trở tay không kịp. Mấy nhà chúng ta thường nói, nếu thể chất quá yếu ớt, làm việc sẽ không có tinh thần xử lý. Nếu gặp chuyện không để ý ai có thể minh oan cho nàng, cho nàng sắc mặt tốt chứ? Vì những điều trên, cô nương gia thật phải hoạt động gân cốt nhiều chút, dưỡng thân thể mạnh khỏe mới đúng.”
Khi nói chuyện, đoàn kịch nhỏ đã vang lên nhịp trống khai diễn. Thượng Tiệp thấy quản sự bà tử mang mấy hài tử đi chơi, rốt cuộc vẫn lo lắng, lại ngoắc một bà tử, bảo nàng đến phía trước tìm Tưởng Hoa An, thỉnh qua hỗ trợ trông mấy hài tử, vừa cười nói chuyện với mấy vị phu nhân: “Sảnh trước có vài vị tiểu thúc giúp đỡ chăm sóc, cũng không tính bận rộn, bây giờ gọi An nhi đi qua chơi với bọn nhỏ, đợi mang mấy ca nhi đến sảnh trước nhìn thấy khách đi rồi, trước các cô nương đợi người ta đi về hết, thế này mới thanh thản.”
Hạ Viên nghe các nàng được đến chơi trong vườn, lòng bỗng quyết định, đợi nếu Đường Chí Lễ muốn gặp Tưởng lão phu nhân, mình và Tiểu ca ca cũng không cần tránh sau tấm bình phong nữa, cũng giảm thêm chuyện. Huống hồ giọng điệu hát diễn y y nha nha này, điệu thì dễ nghe, nhưng thật sự không nghe rõ là cái gì, ngồi ở đây cũng thật quá buồn chán, vẫn đi chơi tốt hơn.
Mọi người cười hi hi ha ha vào trong vườn, Hạ Viên và Trần Châu nhìn cá chép. Hạ Từ tuy bị Tống Thiểu Dương lôi kéo nói chuyện, nhưng có chút không an lòng, một lòng rối rắm chuyện bị Đường Chí Lễ nghĩ là nữ giả nam trang. Qua một lúc, Tưởng Hoa An lại đến đây, vừa kéo Hạ Từ qua một bên
cười nói: “Từ nhi, vừa rồi đệ và Đường Chí Lễ giải thích hay quá, vừa mới hai ba câu đã nói rõ ràng, cũng không làm hắn tức giận. Lúc trước thấy hắn kiêu căng, còn nghĩ không dễ nói chuyện, cũng không nghĩ tới có chút tấm lòng. Lúc này đang tới Lâm Ba Đường gặp tổ mẫu rồi, tuy có thân phận hoàng tử, nhưng vẫn giữ cấp bậc lễ nghĩa, tổ mẫu các nàng đều khen mấy câu.”
“An ca ca, vừa rồi đang giải thích, không nghĩ Khoan ca ca xa xa kêu mấy câu, nên nói không rõ ràng, nghĩ Đường Chí Lễ đã cho là đệ lúc này là nữ giả nam trang, lại không nghĩ tới hai lần trước nam giả trang nữ, toàn bộ bị đảo lộn hết rồi.” Hạ Từ nhìn Tưởng Hoa An, không khỏi bất an nói: “Hiện tại không biết có nên tìm hắn giải thích một lần hay không, chỉ sợ gặp ta và muội muội cùng một chỗ, sợ hắn sẽ thật sự giận dữ.”
“Ặc!” Lúc này Tưởng Hoa An cũng vạn phần kinh ngạc, nhìn Hạ Từ, lại nhìn Hạ Viên đang cùng Trần Châu xem cá chép, không khỏi lắc đầu nói: "Đều tại ngươi sinh ra quá tuấn, không cùng nhìn thấy hai người huynh muội các ngươi, thật sẽ hoài nghi đệ là nữ giả nam trang. Lúc này cũng không cần giải thích, Đường Chí Lễ tới Lâm Ba Đường gặp tổ mẫu, đã cùng Chu Khuông Chính đi về rồi. Ta và phụ thân đưa ra khỏi cửa phủ. Nghe được sáng mai bọn họ trở về nước. Đệ yên tâm, hắn cũng không thể hàng năm đều đến nước Nam Xương chúng ta, trôi qua vài năm, nếu hai nước còn giao hảo, dù cho hắn có đến..., đệ và Viên muội cũng hơi lớn, dáng người lại sẽ thay đổi một ít, khi đó nếu có chút cơ hội nhìn thấy hắn, đệ lại nhận đệ là ca ca là được. Hiện nay chuyện này cứ bỏ qua không cần nhắc lại. Về sau cũng đừng nhận chuyện từng phẫn qua Viên tỷ nhi."
"An ca ca, chẳng lẽ Đường Chí Lễ không biết ta và muội muội là long phượng thai?" Hạ Từ nghe được Đường Chí Lễ đã đi về, thật thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này không khỏi cười nói: "Vừa mới cùng hắn giải thích thì khoan ca ca còn xa xa kêu ta một tiếng Từ nhi, hắn nghe chẳng lẽ không nghi hoặc? Đoán chắc hắn cũng biết các huynh và chúng ta rất gần gũi, làm sao không nhận ra?"
"Chả trách hắn theo chúng ta hỏi thăm long phượng thai lớn lên có giống nhau không. Đây là tự nhiên biết đệ và Viên muội là long phượng thai. Có điều sao hắn còn hiểu lầm đệ là nữ giả nam trang đâu?" Tương Hoa An suy nghĩ tới một chuyện, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Chắc hắn là nghĩ cho dù long phượng thai lớn lên giống nhau, nam hài cũng không tuấn mỹ như đệ vậy, liền một lòng nhận định đệ là nữ trang nam trang. Mà chúng ta biết nội tình, để giúp đệ che dấu chuyện nam phẫn nữ trang, ngược lại làm như không biết, lại giả ý xa xa gọi đệ một tiếng Từ nhi." Nói xong không khỏi nở nụ cười.
Hạ Viên ở bên kia nhìn thấy Tưởng Hoa An và Hạ Từ đang nói chuyện, cũng nghĩ chắc đang nói đến chuyện Đường Chí Lễ nhận lầm bọn họ chứ không còn chuyện gì khác, nên nói một tiếng với Trần châu, tự ý đi qua gặp Tưởng Hoa An và Hạ Từ. Tưởng Hoa An và Hja Từ thấy nàng đến đây, cũng biết là đang lo lắng chuyện Đường Chí Lễ nhận lầm người, nên một năm một mười phân tích sự tình qua một lần. Hạ Viên nghe xong không khỏi thở ra một hơi, nhất thời tạ ơn Tưởng Hoa An nói: "An ca ca không hổ đọc binh pháp nhuần nhuyễn, việc này cẩn thận thăm dò một chút, đã biết hết rồi. May mà sáng mai Đường Chí Lễ đã trở về nước, cũng tránh bị gặp lại, chuyện này cũng nên cứ vậy bỏ qua đi."
Đang nói, đầu kia Tống Thiểu Dương giương giọng kêu Hạ Từ đi qua, trong lúc nhất thời chỉ còn Hạ Viên và Tưởng Hoa An. Hạ Viên cũng muốn trốn đi ngay lập tức, bỗng nhớ tới lúc trước ở Mạc phủ bị Tương Hoa An ôm cánh tay, trong lòng đã hơi trống rỗng, còn sợ chính mình ở lại sẽ trở nên ngượng ngùng, nên nói hai ba câu, thế này mới xoay người đi rồi. Không nghĩ nàng xoay người quá gấp, chân trái vướng lên chân bên phải, rồi lại giẫm phải váy của mình, tư thế nghiêng người, thiếu chút nữa đã ngã dưới mặt đất.
Tưởng Hoa An thấy bộ dáng Hạ Viên sắp nghiêng ngả tới nơi, tất nhiên theo phản xạ có điều kiện
phóng nhanh qua vài bước, đưa tay lên đỡ lấy, cúi đầu hỏi: "Có trật chân không?"
"Không có!" Hạ Viên hơi ngửa đầu nhìn thấy Tưởng Hoa An mày kiếm mắt sáng, ấm giọng hỏi, cũng có điểm ngây người, Tưởng Hoa An mặc dù không có tuấn như tiểu ca ca, nhưng nhìn cũng rất thuận mắt ấy nhỉ!
Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên không té, nên buông lỏng tay ra, cười tủm tỉm nhìn nàng rời đi. Ừm, tiểu đệ tức tương lai thật là mọi thứ đều tốt, chính là hơi nhỏ. Lúc này, hắn lại đã quên tiểu đệ Tương Hoa Cái cũng còn nhỏ, chỉ lo nghĩ nếu là Hạ Viên lớn chút, lập tức có thể nghênh qua phủ làm em dâu rồi, khi đó lại được rầm rộ một phen.
Sau khi tham gia xong đại thọ Tưởng lão phu nhân, Hạ phủ lại vội vàng phải xử lý hôn sự Hạ Anh. Vì Mạc phủ nói Mạc lão thái gia tuổi tác đã cao, chỉ sợ Mạc lão thái gia xảy ra chuyện bất thường gì, nếu kéo dài hôn sự tới năm sau, chỉ sợ Mạc lão thái gia có gì không ổn, hôn sự này lại phải kéo dài tới sau mãn hiếu kỳ mới làm, vậy sẽ trở ngại Mạc Văn Bách và Hạ Anh. Vì Sử Nghi thấy Hạ Anh cũng mười lăm tuổi rồi, qua năm đã mười sáu, cũng sợ để lâu lắm, lo lắng mấy ngày cũng buông lời, bởi vậy vội vàng chuẩn bị đồ cưới, thỉnh hỉ nương bàn chuyện, bận túi bụi. Vì hôn sự quá nhanh, đám người Quý Thư tự nhiên cũng muốn giúp đỡ thêu thùa một tay. Vì thấy Quý Thư phân thân không ra, Hạ Viên sau khi học xong, giúp đỡ chơi cùng với hai đệ đệ, cũng may gần cuối năm, bài học cũng ít đi, Hạ Từ cũng nhàn hơn chút, hai người cùng chơi với đệ đệ, cũng rất vui vẻ.
Lại nói trong lòng Hạ Anh có chút chuyện, một ngày này thừa dịp mọi người không lưu ý, nên tới tìm Hạ Viên nói chuyện, kéo vào trong phòng chỉ hỏi Mạc Văn Bách người như thế nào. Lần trước Hạ Viên cũng đã nói với nàng, lúc này thấy nàng sắp gả không ở trong phòng làm đồ cưới, lại chạy tới hỏi mình, không khỏi thầm thở dài một hơi, miệng lại cười nói: “Mạc gia ca ca tự nhiên là một người tốt, ngày đó muội và Chấn ca ca đến Mạc phủ gặp mặt, nhìn đều cảm thấy tốt. Ừm, chính là nhìn thuận mắt, lại có, cũng thương người, không làm dáng, dễ ở chung. Nghe được người đối với tỷ tỷ muội muội cũng rất nhường nhịn che chở.”
Hạ Anh xuất thần một lúc lâu, sau đó kéo tay Hạ Viên nói: “Viên muội, mấy lời ta hỏi muội, muội đừng nói cho ai khác nhé.” Suy nghĩ một chút tự nhiên ngưng cười nói: “Không lâu sau ta phải vào cửa Mạc gia, cho dù biết ta hỏi thăm chuyện của hắn, kỳ thật cũng không có cái gì. Đoán chắc hắn cũng hỏi thăm chuyện của ta rồi."
Hạ Viên nghe giọng điệu Hạ Anh dường như không hề phản cảm cửa hôn nhân này, cũng cười nói: "Mạc gia ca ca cũng cẩn thận, lúc ấy cho muội và Chấn ca ca điểm tâm, vì có mấy loại vị khác nhau, còn hỏi nói thích ăn ngọt hay là thích ăn mặn. Sau lại nhìn thấy chỉ có muội và Chấn ca ca ở đó, còn cười hỏi xưa nay người trong phủ thích ăn cái gì, ưa thích màu sắc xiêm y nào. Chấn ca ca lanh mồm lanh miệng, đã nói hết người trong phủ như thế nào như thế nào, sau lại nhắc tới Anh tỷ tỷ thích ăn bánh trôi đậu phộng, vì nuốt quá gấp, gặp lúc còn nóng, ngược lại chọc cười Mạc gia ca ca."
"Hứ, ở trước mặt hắn nói đến chuyện này làm cái gì?" Hạ Anh cũng có chút hờn dỗi, thấp đầu nói: "Sao để hắn nghĩ tính tình ta gấp gáp tham ăn chứ!"
Hạ Viên nhìn thấy thần sắc Hạ Anh, biết chuyện Thẩm Nguyện Chi cuối cùng đã bỏ qua rồi, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đợi đến trung tuần tháng mười hai, Mạc gia đến đón dâu, Hạ Anh cũng thật yên lặng gả đi qua.
Đảo mắt qua năm, đợi đến Hạ Chí, vì sinh nhật long phượng thai chín tuổi, Hạ lão thái gia cho rằng chín tuổi nên lần này tổ chức long trọng chút, nên để Hạ Từ và Hạ Viên tự động đưa thϊếp con đến các công tử cô nương các phủ đến mừng sinh nhật. Hạ Viên đến trong phòng Hạ Từ, hai người cùng nhau ở dưới cửa sổ viết bái thϊếp.
Hạ Viên mời đám người Kiều Thấm Trần Châu Mạc Tiểu Thất, Hạ Từ cũng tự mình mời các thiếu gia tuổi tác tương đương thường hay chơi cùng, sau đó lại giơ bái thϊếp buồn rầu
nói: “Nghĩ muốn mời An ca ca Khoan ca ca bọn họ sáu huynh đệ cùng đi, là đưa một bái thϊếp viết tên sáu người bọn họ, hay là phải tách ra sáu cái bái thϊếp viết tên sáu người bọn họ đây?”
“Mời người cùng một nhà, tự nhiên là làm một bái thϊếp viết tên sáu người!" Hạ Viên không khỏi nở nụ cười, "Chẳng qua, An ca ca cùng Khoan ca ca có công danh trong người, chắc sẽ bận, không nhất định sẽ đến!"
Đang nói, lại nghe Anh Đào đi vào nói: "An Bình Hầu phu nhân mang tiểu thiếu gia đến đây, nghe được tiểu thiếu gia và tiểu thư một thời gian nữa tổ chức sinh nhật, hỏi có bái thϊếp cho hắn không, nếu có, hắn thuận đường lấy đi!"
Hạ Từ nghe Tống Thiểu Dương đến, vội cầm bái thϊếp đi ra ngoài. Hạ Viên lại ngẩn người nhìn bái thϊếp viết tên đám người Tưởng Hoa An Tưởng Hoa Khoan. Vì lần trước lơ đãng nghe được Thượng Tiệp nói cùng người khác nói mình là con dâu tương lai nhà nàng, chỉ sợ lúc này sinh nhật mời sáu huynh đệ bọn họ đến đây, Thượng Tiệp lại mượn cơ hội nói cái gì đó. Nghĩ như thế, trong đầu lại đem sáu huynh đệ Tưởng Hoa An nghĩ qua một lần. Ừm, Tưởng Hoa An hơi già, Tưởng Hoa Khoan hơi có chút thô lỗ, Tưởng Hoa Cái hơi nhỏ, lão Tam Tưởng Hoa Hồng và lão Tứ Tưởng Hoa Ninh lại nhìn không mạnh mẽ bằng Tưởng Hoa An.
Hạ Viên nghĩ qua một lần, đột nhiên giật mình, thầm phi bản thân một cái, mới chín tuổi, nghĩ gì thế? Nhất thời không khỏi nở nụ cười, lại không nhìn thấy nơi cửa sổ có một người đang nhìn nàng ngẩn người