Đợi đến ngày Trầm phu nhân điểm đồ cưới cho nữ nhi, các phu nhân các phủ thường hay lui tới quả nhiên đã sớm đi tới Trầm phủ chúc mừng. Hạ lão thái thái dẫn theo Hạ Anh Hạ Mẫn Hạ Viên đến cửa Trầm phủ, sớm có ma ma quản sự chạy đi thông báo, Trầm phu nhân tự mình ra đón.
Hạ Viên thấy tuổi Trầm phu nhân khoảng ba mươi bảy ba mươi tám, đôi chân mày thản nhiên, tuy nói đã không còn trẻ, nhưng vẫn có một cỗ ý nhị đặc biệt. Nghe nói nữ nhi bà trưởng thành rất giống bà, cũng là một mỹ nhân, trách không được khi tiến cung đã bị Hoàng hậu chú ý, bây giờ đã sánh đôi cùng Nhị hoàng tử rồi!
Trầm phu nhân nhìn thấy mấy vị cô nương Hạ phủ, đã đi tới khen trước: “Ôi chao, toàn bộ đều thanh tú thủy linh.” Nói xong nhìn Hạ Viên một chút nói: “Đây có phải là nữ nhi của Hạ Niên không, nhìn dáng vẻ như bánh bột ngô in ra vậy, nghe nói còn có một ca ca long phượng thai, đáng tiếc mấy năm nay ta luôn ở ngoại thành dưỡng bệnh, vẫn còn chưa gặp được!” Nói chuyện, dẫn đám người Hạ lão thái thái vào chính phòng.
Thẩm gia ba đời đều được phong hầu, đến thế hệ này của Trầm lão thái gia, theo danh sách xuất thân, cũng là người rất quan trọng trong kinh thành. Lúc ấy Trầm lão thái gia và Hạ lão thái gia
đều cùng là tiến sĩ, rất có giao tình. Trầm phu nhân hiện giờ là nàng dâu thứ sáu của Thẩm gia. Trước đây Hạ Niên từng xem tướng cho nàng dâu thứ ba của Thẩm gia, nói giữa lông mày nàng có nốt ruồi cát, chắc chắn sẽ sinh quý nam, sau đó quả nhiên sinh hạ quý tử. Đặt tên là Thẩm Nguyên Chi, ba tuổi đã đọc sách, tới năm tuổi thì làm thơ, mười sáu tuổi đã làm trạng nguyên. Bây giờ đã hai mươi tuổi, đang nhậm một chức vị quan trọng trong triều đình, nhìn Thẩm gia một nhà phú quý, thật đúng là cần phải nhờ hắn đây!
Khi đi vào chính phòng, nhìn thấy các nơi đều treo mạn trướng màu đỏ, các ghế gỗ đàn hương được lót đệm thất thải vân, đều là vui mừng. Các phu nhân ở trong phòng nhìn thấy Hạ lão thái thái đi vào, cũng là đám người Thượng thư phu nhân, An Bình Hầu phu nhân, Trần phu nhân, Trấn Nam phu nhân. Hạ Viên liếc mắt một cái, phát hiện đa số là người quen. Quả nhiên trong các phu nhân quyền quý trong kinh thành đều đến đầy đủ rồi? Không đúng, theiesu một người, Tướng quân phu nhân không có tới.
An Bình Hầu phu nhân vừa thấy Hạ Viên liền kết thúc câu chuyện bảo nàng qua, cười nói: “Mấy ngày không gặp được con rồi. Mấy ngày hôm trước ở phủ công chúa hỏi qua, còn nói con dạo gần đây đang bận rộn học thêu, ngay cả phủ Trưởng công chúa cũng ít đi tới. Ta nói hôm nay đến phủ Thẩm gia, người lớn nhà con chắc chắn sẽ dẫn theo các tiểu cô nương đến đây xem đồ cưới, quả nhiên đã đến. Đồ cưới này khẳng định có rất nhiều danh phẩm thêu, các con đang học thêu khẳng định phải đến xem chút.”
Lại có một vị phu nhân nhìn thấy An Bình Hầu phu nhân kéo Hạ Viên nói chuyện, nói nhỏ với một vị phu nhân khác: “Vị tiểu thư này là nữ nhi long phượng thai của Hạ Niên Hạ phủ, lớn lên thật xinh đẹp, nghe nói thêu thùa cũng làm tốt lắm. Nghe nói lúc hơn bốn tuổi, Tướng quân phu nhân và An Bình Hầu phu nhân đã tới cửa cầu thân, muốn định nàng làm thê tức. Sau này vẫn là Trưởng công chúa đặt điều kiện, made by diendanlequydon,, nói muốn cầu thân, phải có công danh mới được.Thế này hai nhà mới thôi. Bây giờ nhi tử nhà Tướng quân đã có công danh, tiểu nhi tử bên kia bất quá mới mười tuổi, nghe nói cũng không tồi, qua vài năm cũng sẽ vì hắn tìm cái công danh. Lúc ấy, chỉ sợ hai phủ lại muốn cướp đoạt nữa đây. Chúng ta chỉ cần chờ xem diễn thôi!”
Một vị phu nhân khác biết được một ít chuyện bí mật năm đó, lúc này cũng nói nhỏ: “Tướng quân phu nhân và Thẩm phu nhân luôn không thích nhau, mặc dù An Bình Hầu phu nhân và Tướng quân phu nhân cũng có lui tới, nhưng nàng là muội muội Thẩm phu nhân. Nghe nói, chỉ cần Tướng quân phu nhân muốn tìm thứ gì, An Bình Hầu phu nhân và Thẩm phu nhân sẽ tìm cách cướp trước. Vì nghe đâu Tướng quân phu nhân rất thích Viên tiểu thư này, nhà An Bình phu nhân cũng có vài nhi tử, tất nhiên muốn tìm cách đoạt lấy trước, định trước Viên tiểu thư. Đợi Viên tiểu thư này đến mười tuổi, chắn chắn lại có một trận tranh đoạt. Hai nhà các nàng tranh không phải là người, chỉ sợ tranh đoạt này chỉ là mặt mũi.”
Trấn Nam phu nhân dẫn theo Tam nữ nhi Kiều Thấm đến, Kiều Thấm thấy Hạ Viên cũng đến, tất nhiên kéo Hạ Viên thì thầm, cười nói: “Ta nghe phủ các ngươi cho ngươi và Ý tỷ ghi danh trước Tư Tú nữ quan, đợi ba năm sau tham gia đại hội Tú Phẩm Nam Bắc. Vừa hay, lúc này nương ta cũng báo danh cho ta, cũng nằm trên danh sách. Không biết ba năm sau chúng ta có thể đi một chuyến đến Bắc Thành quốc nở mày nở mặt không!” Vì nói đến Bắc Thành quốc, Kiều Thấm bỗng nhớ tới năm đó Hạ Viên cũng đã nhận tiểu hoàng tử Đường Chí Lễ làm “đệ đệ”, lúc này che miệng cười nói: “Lúc trước còn nhỏ, không biết là chuyện gì. Thời gian trước ta theo nương ta đến phủ Trưởng công chúa, nghe người lớn nhắc đến chuyện này, nói ngươi từ nhỏ đã thông minh, có thể chế trụ được tiểu hoàng tử ngoan ngoãn gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, làm ta cười đau cả bụng.”
Nói tới Đường Chí Lễ, Hạ Viên cũng nhớ lại hắn lúc đó thân bất do kỷ thái độ quẫn bách phải kêu mình một tiếng tỷ tỷ, không khỏi phì cười nói, “Khi ấy còn nhỏ, chuyện này cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ ở trước mặt mọi người hắn gọi ta một tiếng tỷ tỷ, lòng ta thật vui sướиɠ thôi.”
“Ngươi nói, ba năm sau nếu đi đến Bắc Thành Quốc, có phải sẽ gặp được “đệ đệ” ngươi không? Kiều Thấm nhịn không được cười rộ lên, mắt tỏa sáng nói: “Nếu như hắn gặp ngươi, có phải còn phải gọi tỷ tỷ nữa không?”
“Ha ha, trừ phi ra lại thắng hắn cái gì đó, mới có khả năng để hắn gọi ta một tiếng tỷ tỷ.” Hạ Viên đang nói, nghe thấy phái sau có người gọi mình và Kiều Thấm, nhìn thấy là Hàn Lâm phu nhân dẫn theo nữ nhi Trần Châu đến đây. Trần Châu đi tới gặp các vị phu nhân, sau đó tiến đến nói chuyện cùng Kiều Thấm và Hạ Viên, gương mặt vui vẻ nói: “Ha ha, lúc này đã đủ tuổi đến báo danh trước Tư Tú nữ quan, đến lúc đó không chừng chúng ta đều đi tới Bắc Thành quốc đấy! Ta nói cho các ngươi, danh sách trúng tuyển có 20 người, có thể có vài người chúng ta cũng biết đó!”
“Mấy người kia có ai? Nói nhanh lên.” Hạ Viên không khỏi cười nói: “Ta chỉ biết mình và Ý tỷ đều nằm trong danh sách, nhưng những người khác thì không biết.”
“Ta đọc một lần nhớ được tên đấy!” Trần Châu là người đầu tiên biết danh sách được tuyển chọn, lúc này dương dương tự đắc, cố ý ngừng một chút, thấy Hạ Viên và Kiều Thấm giả vờ muốn thọc lét nàng, thế này mới cười nói: “Hạ Viên, Hạ Ý, Kiều Thấm, Sử Duyệt... Các ngươi nói, trong 20 người đó, đã có mấy người rất quen nha. Đến lúc đó những người này sẽ chọn ra mười người, nhất định cũng có quen biết. Nếu chúng ta đều tuyển trúng, vậy là tốt nhất rồi!”
“Viên nhi thì không thành vấn đề, chỉ sợ ngươi có vấn đề thôi.” Kiều Thấm biết Trần Châu tính tình hoạt bát, muốn nàng ngồi yên học thêu thực đã làm khó nàng. Lúc này có thể tuyển trúng cũng thật kỳ lạ rồi.
“Vì có thể đi Bắc Thành quốc dạo một chuyến, ta sẽ học thêu thật tốt.” Trần Châu nắm tay nắm nhỏ nói: “Chúng ta không giống với nam hài tử có thể tùy ý xuất môn, khả năng cả đời này cũng chỉ có lúc này mới có cơ hội ra khỏi nhà, cũng không phải sai đâu.”
Hạ Viên nghe Trần Châu đọc tới tên Sử Duyệt, lại “Á” một tiếng nói: “Nàng ta cũng tuyển trúng à, vậy thì thật náo nhiệt rồi!”
Vì lúc nhỏ phụ thân Sử Duyệt đi ra ngoài nhậm chức, nhị phu nhân mang nàng đến Hạ phủ ở một thời gian, cũng không biết là vì được nhị phu nhân sủng ái, hay là vì phụ mẫu không có bên cạnh, dien dan le quý đôn, nên dạy dỗ sơ sài, tính tình rất bá đạo. Sau này phụ mẫu mãn chức hồi kinh mới mang về phủ. Hai năm qua cũng có lúc tới Hạ phủ, nhớ lúc nhỏ hộp đựng thức ăn bị Hạ Viên thả sâu róm, mỗi lần tới gặp nhìn thấy Hạ Viên, cũng sẽ liếc mắt nhìn nàng một cái.
Mấy tiểu cô nương đang nói chuyện, lại nghe người đằng trước đến báo tin: “Người mang đồ cưới đã đến, mời phu nhân và cô nương ra ngoài điểm đồ cưới.”
Cô nương Thẩm phủ phải gả cho Nhị hoàng tử, đồ cưới tất nhiên rất phong phú. Thẩm phu nhân cũng không thể kiểm xong tất cả, chỉ nói ra ba trang danh sách có những vật phẩm quý trong nào đó ngay trước mặt mọi người mà thôi, những vật phẩm khác đều giao cho quản sự bà tử đi điểm, lại mời các vị phu nhân và các cô nương đi xem náo nhiệt về đại sảnh uống chút trà.
Đợi đến khi bên ngoài có hơn mười quản sự bà tử điểm xong đồ cưới, lại có người đi mời trạng nguyên lang Thẩm Nguyện Chi đi ra đóng lại.
Trấn Nam phu nhân cười nói: “Trạng nguyên lang đi ra đóng thùng đồ cưới, chúng ta tất nhiên cũng phải đi ra ngoài xem một chút.” Điểm xong đồ cưới còn có một nghi thức, cô nương phải gả nhà mình phải mời thân huynh đệ hoặc đường huynh đệ có danh tiếng xuất chúng đi ra đóng lại thùng đồ cưới, ngụ ý sau khi gả sẽ tài lộ thịnh vượng, nhân tài kiệt xuất.
Các vị phu nhân và các cô nương lúc này đã đứng lên hết cười nói: “Trạng nguyên lang đóng lại, cát tường nhường nào, sao lại không xem?”
“Nhìn thấy không, đó chính là trạng nguyên lang Thẩm Nguyện Chi, năm ấy mới mười sáu tuổi đã khảo trúng Trạng nguyên, mang hỉ phục mũ đỏ, cưỡi ngựa đeo hoa hồng đi dạo phố, khí thế hăm hở, một đường làm các thiếu nữ đều mê hoặc.” Các vị phu nhân ra sảnh chính, vào trong viên nhìn Thẩm Nguyện Chi đóng lại các thùng đồ cưới, đều cười nói: “Có trạng nguyên lang đóng lại trang đồ cưới, tất nhiên sẽ càng thêm cát tường, đến lúc đó tân nương cũng sinh được một trạng nguyên lang.” Những người này nói ra lời cát tường, cũng đã quên cô nương Thẩm gia gả chính là Nhị hoàng tử, đến lúc đó sinh nhi tử chính là hoàng thân quốc thích, cũng không cần phải khảo thí.
“Nghe người ta nói, nghe nói trạng nguyên lang đến nay vẫn chưa thú thân, không phải không nguyện đón dâu, mà là không dám đón dâu, không biết chuyện này có thật không?” Lại có một vị phu nhân mới được điều vào kinh thành Mã phu nhân lặng lẽ nói với Trần phu nhân: “Nghe nói là tiểu công chúa nhìn trúng trạng nguyên lang, muốn để hắn làm phò mã, bảo hắn đợi nàng trưởng thành.”
“Ngươi nghe những lời đàm tiếu này từ đâu?” Trần phu nhân không khỏi trợn mắt, nhỏ giọng nói: “Tiểu công chúa chỉ mới hơn chín tuổi, biết cái gì chứ? Chắn chắn là nói bậy.”
“Dân gian lan truyền như vậy đấy, nếu không, trạng nguyên lang đã hai mươi tuổi rồi, vì sao còn chưa đón dâu?” Mã phu nhân xuất thân bình dân, nghe không ít phỏng đoán trong dân gian, tự cho chuyện phỏng đoán đều có thể. Lúc này thấy Thẩm Nguyện Chi ngọc thụ lâm phong, vừa không cưới thê tử, cũng không nạp thϊếp, nên rất tin tưởng truyền thuyết dân gian đồn đãi Thẩm Nguyện Chi là đang đợi Tiểu công chúa trưởng thành để làm phò mã là thật sự, quấn quýt lấy Trần phu nhân hỏi cho đến cùng.
Trần phu nhân bị làm phiền quá, quyết định cách xa Mã phu nhân xa một chút.
Hạ Viên đúng lúc đứng bên cạnh Mã phu nhân, cũng nghe được lời của nàng, nhịn không được cười lên.
“Thật sự rất tuấn đúng không?” Hạ Anh ngượng ngùng đi ra phía trước, chỉ đứng sau mọi người nhìn Thẩm Nguyện Chi mấy lần, nhỏ giọng nói với Hạ Viên: “Nghe nói hắn và Tưởng Hoa An phủ Tướng quân đều là người mà các phu nhân hài lòng chọn làm phu tế (con rể) nhất... Đang nói bỗng dừng lại, vụиɠ ŧяộʍ nhìn Thẩm Nguyện Chi.
“Thôi, hắn cũng không tuấn bằng phụ thân ta, có cái gì đáng xem đâu?” Hạ Viên thấy dáng vẻ mê mẩn của Hạ Anh, sợ nàng luống cuống, lấy tay kéo tay áo nàng nói: “Anh tỷ tỷ, chúng ta đi vào trước đi!”
“Ừ, ừ, đi vào!” Miệng Hạ Anh đáp lại, hai chân lại giống như dính chặt vào mặt đất.
Nguy rồi, chẳng lẽ Anh tỷ tỷ chỉ nhìn Thẩm Nguyện Chi vẻn vẹn mấy lần đã đánh mất linh hồn nhỏ bé rồi? Đám người Hạ Anh xưa nay đều bị nhốt trong khuê phòng đại viện, rất ít khi nhìn thấy nam tử trẻ tuổi, lúc này nhìn thấy trạng nguyên lang tuấn dật như thế, tất nhiên sẽ nhìn nhiều hơn mấy lần. Hạ Viên nhìn Hạ Anh, lại theo ánh mắt nàng nhìn về phía Thẩm Nguyện Chi, lắc đầu nói: “Ngay cả tiểu ca ca muội còn tuấn hơn hắn, chẳng có gì hay xem cả.”
“Muội còn nhỏ, biết cái gì?” Hạ Anh thuận miệng nói một câu, ánh mắt lại dán chặt vào Thẩm Nguyện Chi đang đóng lại các thùng đồ cưới.
Đợi khi Thẩm Nguyện Chi đóng lại các thùng đồ cưới xong rời đi, Hạ Anh mới thất lạc cùng mọi người đi vào sảnh chính.