“Cô cô, ngài thuận đường đưa con đến phòng luyện võ phía đông được không ạ?” Hôm nay sau khi học huyền học một canh giờ, Hạ Viên cứ quấn lấy Hạ Tử Hân hỏi mấy vấn đề, mắt thấy những người khác đều đi rồi, lúc này nàng mới vểnh môi lên: “Ánh mắt Lý ma ma có chút không tốt, lúc này vẫn chưa đến đón con trở về, chỉ sợ sẽ đi lạc đường. Con còn muốn đi xem tiểu ca ca bọn họ học võ, đến trễ thì xem không được rồi.”
Hạ Tử Hân thấy chỉ còn một mình Hạ Viên, xoa xoa đầu nàng nói: “Cái tiểu nha đầu Hạnh Nhân của con đâu rồi?”
“Hạnh Nhân bị tiêu chảy, hôm nay không đi theo.” Hạ Viên ngửa đầu ra năn nỉ Hạ Tử Hân: “Cô cô chỉ đưa con một đoạn thôi!”
Hạ Tử Hân cười khổ nói: “Hôm nay làm sao vậy? Bọn nha đầu toàn bộ đều tiêu chảy. Sáng sớm Bán Hạ đã tiêu chảy, không theo đến đây hầu hạ, bây giờ chỉ còn ta với con, không đưa con đi cũng không được!”
Hạ Viên sớm để ý thấy nha đầu Bán Hạ bên người Hạ Tử Hân không có ở đây, không khỏi mừng thầm, càng ít người càng tốt.
Vốn Thượng Tiệp khi nghe nhờ Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan đến Hạ phủ dạy vài nhi tử một chút võ nghệ phòng thân, nghĩ một tháng mới qua vài lần, cũng không chậm trễ việc học, thương nghị một tiếng với Tưởng Chấn, liền sảng khoái đáp ứng. Mấy nhi tử Hạ phủ nhất thời vô cùng náo nhiệt hưng phấn theo Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan học võ nghệ, mọi người tranh luận chiêu này nên như thế nào, chiêu đó nên như thế nào. Sau đó hộ vệ Hạ phủ Hạ Thủ đi qua lại nói mấy vị tiểu thiếu gia luyện không đúng, Tưởng Hoa An liền cùng Hạ Thủ đấu nhau, ai ngờ hắn đánh không lại Hạ Thủ, nhưng cũng không phục, đến tối hồi phủ, khiến người truyền tin đến tiểu thúc Tưởng Cát. Ngày hôm sau, Tưởng Cát cùng Tưởng Hoa An, Tưởng Hoa Khoan cùng nhau đến Hạ phủ. Hạ Thủ khinh công công phu rất cao, quyền thuật cũng không giống Tưởng Cát, hai bên bổ chém mấy trận, hôm nay hẹn đánh nhau thêm một trận.
Hạ Viên sớm nghe được lão nương thầm nói với phụ thân chuyện Hạ Tử Hân, nói lúc này dẫn Tưởng Cát đến Hạ phủ đấu võ nghệ, còn phải nghĩ cách dẫn Hạ Tử Hân không dấu vết đến phòng luyện võ gặp Tưởng Cát, chờ hai người gặp mặt nhau, xem họ có ấn tượng về nhau thế nào. Nếu bọn họ không có cảm giác gì với nhau, đành phải bỏ qua, nếu xem mắt thích hợp, tất nhiên phải trợ giúp hai người thành đôi.
Hạ Viên đem sự tình trước sau ngẫm nghĩ, thế mới biết mời vài nhi tử phủ Tướng quân đến Hạ phủ dạy Tiểu Cảm Lãm bọn họ học võ nghệ, thì ra lại là muốn dẫn Tưởng Cát đến phủ, se duyên tơ hồng cho cô cô Hạ Tử Hân, chuyện này quá khúc chiết. Hạ Tử Hân tính tình rất tốt, tướng mạo lại đẹp, một khuê nữ như vậy vẫn không ai thèm lấy, cũng thật đáng thương. Nếu như vậy, mình cũng không thể đứng ngoài cuộc đẩy thêm một cú, trợ giúp một phen. Ngày hôm nay vừa mới ra cửa đến lầu các nghe Hạ Tử Hân giảng huyền học, lão nương lặng lẽ kéo mình lại, chỉ bảo mình dẫn cô cô đến phòng luyện võ đi nhìn một chút, còn dặn bảo nói trăm ngàn lần không thể nói cho ai biết, chiều về tất sẽ có thưởng cho mình. Hí hí, gãi đúng chỗ ngứa rồi, lúc này nhất định phải giúp cô cô một phen.
Hạ Tử Hân dắt tay nhỏ bé của Hạ Viên đi qua vườn, còn chưa tới gần phòng luyện võ, xa xa chỉ nghe thấy một trận thanh âm ồn ào, không khỏi dừng lại nói: “Viên nhi, bên kia nhiều người, không bằng trở về phòng thôi!”
“Tưởng thúc thúc, Tưởng thúc thúc!” Hạ Viên mắt sắc, sớm thấy người đứng ngoài cửa phòng luyện võ thật đúng là Tưởng Cát, không khỏi giương giọng hô to.
Lúc trước Tưởng Cát sớm đã gặp qua Hạ Viên trong phủ Tướng quân một lần, rất thích tiểu nữ hài này, lúc này nghe thấy giọng nói của nàng, nên đến gần hỏi: “Sao lại qua bên này, chẳng lẽ con cũng muốn học võ?”
“Tưởng thúc thúc, đây là Hân cô cô của con, xem tướng rất hay.” Hạ Viên giọng nói thanh thúy ngọt ngào hỏi: “Lần trước con ở phủ Tướng quân nghe lão thái thái nói Tưởng thúc thúc thời vận không tốt, đến giờ vẫn chưa lấy được lão bà, rất đáng thương. Đúng lúc Hân cô cô đưa con đến bên này, thỉnh nàng thuận đường giúp Tưởng thúc thúc xem tướng, nhìn xem khi nào thì thú được lão bà.”
Cái gì cái gì chứ? Tưởng Cát hơi ngạc nhiên, là ta không muốn thú lão bà, thế nào biến thành ta không lấy được lão bà rồi?
Hạ Tử Hân nghe lời nói của Hạ Viên, không khỏi giương mắt nhìn Tưởng Cát, thấy hắn vai tròn rộng, mày rộng mắt to, đúng là một võ tướng dáng dấp tốt, không khỏi thầm khen một tiếng. Ai ngờ Tưởng Cát cũng đúng lúc giương mắt nhìn lại đây, tầm mắt hai người đúng lúc chạm vào nhau, cũng đều ngoảnh đầu đi. Lại nghe Hạ Viên còn nói thêm: “Cô cô, người xem tướng Tưởng thúc thúc một cái thôi!”
“Ừm, Tưởng thúc thúc con sẽ lấy được lão bà, con đừng lo lắng!” Hạ Tử Hân hơi xấu hổ, nhẹ nhàng nói: “Viên nhi, chúng trở về thôi!”
“Để con nói một câu với tiểu ca ca rồi đi!” Hạ Viên tránh tay Hạ Tử Hân, tính đi lên mấy bước.
Tưởng Cát thấy Hạ Tử Hân chỉ thản nhiên liếc nhìn hắn một cái liền quay đầu đi, cũng không để ý nhiều, đang định tránh ra, chợt nghe bên kia có giọng nói nói: “Đón lấy!” Bỗng có một vật theo tiếng gió nằng nặng bay tới. Không khỏi cúi đầu, xoay người một cái tránh thoát..... Bên tai lại nghe được Hạ Tử Hân “A” một tiếng, thầm nghĩ không ổn, đưa tay chặn lại Hạ Tử Hân tránh khỏi vật kia, không nghĩ Hạ Viên ở phía sau lao đầu tới, ôm chặt đùi Hạ Tử Hân, lại còn ôm chỗ đầu gối. Hạ Tử Hân đứng không vững, lung lay ngã về phía trước. Tưởng Cát tay mắt lanh lẹ, duỗi tay trái, đỡ Hạ Tử Hân dựa trên cánh tay hắn. Lại nghe được thấy tiếng gió nặng trịch khác bay tới. Lúc này phương hướng tiếng gió nặng nề này lại hướng đến cánh tay trái Tưởng Cát. Tưởng Cát co cánh tay lại, kéo Hạ Tử Hân vào trong cánh tay, tay phải thuận đường nhận lấy, lại ôm đầu gối chỗ Hạ Viên ôm Hạ Tử Hân lên, khó khăn lắm mới thoát khỏi vật nặng kia, lúc này mới dừng mắt nhìn, lại là đôi giày, bực bội giương giọng mắng: “Ai quăng giày tới? Vậy thì cứ để hắn chân trần trở về nhà đi.”
Hạ Tử Hân dựa vào trong lòng Tưởng Cát, xấu hổ mặt đỏ bừng lên, cúi đầu nói: “Ngài buông trước!”
Tưởng Cát ngửi được cỗ hương khí như hoa lan, mềm mại không xương ấm áp trong ngực, lúc này mới nhớ tới người ôm trong ngực là một nữ tử thanh xuân, mà không phải là điệt nhi luôn thích cãi nhau ầm ĩ với mình, buông lỏng tay, liếc mắt nhìn thấy đôi gò má hồng hào của Hạ Tử Hân, xinh đẹp động lòng người, cũng hơi hoảng loạn, không biết lý do gì mặt cũng đỏ lên. Lại nghe Hạ Viên cười hì hì nói: “Tưởng thúc thúc thật lợi hại, tay vừa ôm cô cô vừa có thể tránh giày kia.”
“Viên nhi không nên nói lung tung!” Hạ Tử Hân vội vàng dặn dò Hạ Viên, dậm chân chạy đi.
Lúc này, Hạ Thủ lại mang chân không chạy trốn theo hướng khác.
Đúng lúc Lý ma ma tìm đến phòng luyện võ bên này, mang Hạ Viên trở về phòng trước.
Tưởng Cát tìm một vòng không thấy người phóng giày kia, cũng không thấy Hạ Thủ đâu, có hơi nghi ngờ do Hạ Thủ gây nên, âm thầm suy nghĩ: ha ha, đánh không lại ta nên giở trò đánh lén à. Vì hôm nay cũng không còn sớm, phải mang mấy điệt nhi về phủ, lại thấy Hạ Niên vội vã đến đây, kéo hắn qua một bên nói: “Vừa nãy Viên nhi nói Hân muội muội mang nàng đến bên này, lại va chạm với phó tướng đại nhân, ta đây đến bồi lễ!” Nói xong lấy một cái cuộn dây tơ hồng chín sợi đặt vào tay Tưởng Cát nói: “Đệ vòng lên trên ngón tay, việc này xem như cứ bỏ qua như vậy được không?”
Tưởng Cát nhìn tơ hồng trong tay không khỏi ngẩn ra, dây tơ hồng chín sợi luôn luôn là việc xung hỉ, xua đi xui xẻo, đây là?
“Hân muội muội mười lăm tuổi thì hứa cho thiếu gia Cố gia, ai ngờ thiếu gia Cố gia không quá nửa năm đã qua đời. Từ đó Hân muội muội bị mọi người nói là người không lành, cũng không dám ra khỏi cửa phòng. Có điều không nghĩa tới hôm nay lại gặp phó tướng đại nhân...” Hạ Niên vân đạm phong khinh, đem tình huống của Hạ Tử Hân nói sơ lược qua.
Cô nương giống như Hạ Tử Hân khi vị hôn phu mất đi, nếu không cẩn thận chạm phải một nam nhân chưa lập gia đình, phải đưa dây tơ hồng kết chín sợi cho đối phương giải xui.
“Hân cô nương lại không đυ.ng ta!” Tưởng Cát nghe xong lời nói của Hạ Niên, thuật lại tình cảnh vừa rồi một lần, lắc đầu nói: “Mọi người đã nghĩ oan nàng rồi!”
“Mặc dù như thế, Đại bá mẫu biết được việc này, chỉ sợ vẫn muốn trách phạt nàng.” Hạ Niên gật gật đầu nói: “Chính ta đã dặn bảo Viên nhi không nói việc này với người khác, nhưng nàng còn nhỏ, lại không giữ được lời.”
Tưởng Cát nắm tơ hồng trong tay trở về phủ, tay vừa mới muốn thay xiêm y, loáng thoáng lại nghe một cỗ hương thơm nhàn nhạt, ngây người một lúc, nhớ tới Hạ Tử Hân từng dựa lên cánh tay trái của mình, mùi hương này chắc là mùi hương trên người nàng.
“Cảnh ngộ cô nương kia cũng khá đáng thương!” Tưởng Cát bỗng nhớ tới dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Hạ Tử Hân, không khỏi ngây người một lúc.
Lại nói đến Hạ Tử Hân, sau khi trở về phòng vẫn cảm thấy hai má phát sốt, giở hộp gương lên nhìn xem, sắc mặt như hoa đào, hoang mang rối loạn đóng gương lại, tim như đang đập “bình bịch”. Khi mười lăm tuổi được hứa cho Cố gia, chỉ khi trong nhà có yến hội mới có thể xa xa nhìn thấy Cố thiếu gia kia một lần, cũng nhìn không rõ lắm. Chưa được nửa năm, Cố thiếu gia kia đã chết bệnh rồi, từ đó về sau, càng cực ít ra khỏi phòng, ngoại trừ cha huynh trong nhà, ít thấy các nam tử khác. Hôm nay bị dọa sợ, lại bị một nam tử tráng kiện xa lạ ôm vào trong ngực, lòng càng ngày càng rối loạn. Thỉnh thoảng trong đầu lại lóe lên cảnh tượng mới vừa rồi, lại sợ bị những người khác nhìn thấy bàn tán ra ngoài, lại sợ Hạ Viên tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nói chuyện vừa rồi ra xung quanh, đứng ngồi không yên, trằn trọc cả đêm không an giấc. Sáng ngày hôm sau, đầu bắt đầu nóng lên. Ngược lại làm nha đầu bà tử bị dọa, vội vã bẩm báo Đại thái thái, rồi thỉnh đại phu bốc thuốc, một phen rối loạn.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tưởng Cát từ trong miệng đám Tưởng Hoa An biết được Hạ Tử Hân bị bệnh, thuận miệng hỏi một hai câu. Tưởng Hoa An không chút để ý nói: “Vì không gặp Hạ Thủ, lại nghe được là đang phái hắn ra ngoài thành thỉnh một vị danh y, nói là Hân cô nương Đại phòng sinh bệnh cấp tính.”
Ngày hôm qua vẫn còn khỏe mà, sao hôm nay đã bị bệnh? Tưởng Cát mắt chau mày nhíu, lúc giày kia bay tới mình không nên đi kéo nàng, hẳn nên một phát chưởng giày kia đi thật xa mới phải. Cô nương nhà người ta nặng nhất là danh dự, không may lại bị mình vì lúc ấy lơ đãng kéo nàng, chắc nàng sợ bị người biết, thế này mới sợ hãi mà phát bệnh.”
Tưởng lão thái thái vốn đang uống trà, nghe thấy Tưởng Cát hỏi bệnh tình cô nương Hạ phủ, ngạc nhiên há hốc miệng quên cả việc uống trà, chẳng lẽ rốt cuộc tiểu tử này đã thông suốt rồi?
Không tới nửa ngày, Tưởng lão thái thái đã nghe chuyện Hạ Tử Hân rõ ràng, vội kéo Thượng Tiệp vào phòng thương nghị. Thượng Tiệp cười nói: “Chính con cũng từng gặp qua Hân cô nương, tướng mạo tất nhiên trăm dặm khó tìm được một, càng khó có được là có tâm tính hiền lương. Đáng tiếc lúc trước hứa gả cho thiếu gia Cố gia, vị thiếu gia kia lại mất, còn có lời đồn đãi nói nàng có mạng khắc phu, thế này mới lầm lỡ hôn sự.”
“Tưởng gia chúng ta tất cả đều là võ tướng, dương khí rất thịnh, mạng cứng nhất, tiểu cô nương nàng tất nhiên không lung lay nổi.” Tưởng lão thái thái cười ha ha nói: “Lúc trước ta ở miếu Tử Mẫu nhờ một sư bác xem mạng cho tiểu thúc con, nói mạng hắn rất cứng, tốt nhất phải hứa hôn với người hơn người, cô nương lầm lạc gả cho hắn, mới không khắc gia đình cô nương nhà người ta. Nghe Hân cô nương này lại vừa đúng đây!”
Cuối năm trong kinh thành truyền ra một sự kiện, nói là vị tiểu đệ đệ băng sơn nhà Đại tướng quân Tưởng Cát cư nhiên lại nhờ bà mối đến Hạ phủ cầu thân, cầu lại là tiểu nữ nhi Hạ Tử Hân Đại phòng người bị đồn đãi khắc phu kia.
“Nghe nói là Hạ lão thái thái thấy con cháu Hạ gia tối ngày đến học đường ngồi đọc sách tụng kinh thư, sợ thân mình bọn họ yếu đuối, cố ý mời mấy vị nhi tử nhà Tướng quân đi qua chỉ dạy võ nghệ, sau khi tới Hạ gia có một hộ vệ tên Hạ Thủ nói nhi tử Tưởng gia dạy chiêu thức không đúng, nên mang Tưởng Cát qua dạy kèm. Tưởng Cát đến trong hoa viên Hạ gia gặp được Hạ Tử Hân, chẳng biết tại sao, lại coi trọng nàng, sau đó đến cửa cầu hôn.”
Các phiên bản đồn đãi ra ngoài, Hạ Tử Hân mười chín tuổi thuận lợi gả đến Tưởng gia.