Dù gì trẻ con bất quá chỉ ăn rồi lại ngủ, rất nhanh đã trôi qua hơn nửa tháng. Hôm nay, Hạ Viên vừa bú sữa vừa suy tư ngẫm nghĩ, mới bú được một nửa cũng bởi vì dùng não quá độ mà trực tiếp lăn ra ngủ.
Xuân Oanh ở bên cạnh nhìn thấy Hạ Viên mới vừa bú được vài ngụm đã ngủ mất rồi, có chút lo lắng, nói với Quý Thư: “Dù sao thư nhi vẫn còn là một nữ oa, bú sữa cũng không bằng ca nhi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ đầu cũng không bì được ca nhi.”
“Ta cũng đang lo lắng đây!” Quý Thư vỗ nhè nhẹ lên đầu Hạ Viên, vuốt lên mái tóc tinh mịn mềm mại của nàng, lo lắng nói: “Ngươi đi qua nói với phu nhân một tiếng, thỉnh lão đại phu nhanh tới xem Tiểu Viên Cầu một chút, nhìn xem là xảy ra chuyện gì!”
Đang nói, Hạ Niên trong tay đang cầm một phong thư đi vào, nhìn thấy Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu đều ngủ rồi, liền vẫy tay để bọn nha đầu đi xuống, ngồi bên giường nói: “Hôm nay ta nhận được phong thư tổ phụ (ông nội) gửi đến, đặt tên chính thức cho Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu, Tiểu Cảm Lãm tên là Hạ Từ, Tiểu Viên Cầu tên là Hạ Viên. Trước đó sớm đã viết thư cho tổ phụ rồi, nhờ ông đặt tên. Bây giờ cách Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu sinh ra cũng hơn nửa tháng rồi, mới nhận được thư từ kinh thành. Bất quá tổ phụ đặt tên cho Tiểu Viên Cầu là Hạ Viên, đối với ngoại hiệu Tiểu Viên Cầu mà nàng đặt không mưu mà hợp nha!”
Hạ Viên đang ngủ trên giường nhỏ, mơ mơ màng màng nghe được lời nói của Hạ Niên..., cũng cực kỳ kinh ngạc, trên đời chuyện trùng hợp thật đã rất kỳ diệu rồi, tên mình bây giờ lại có thể cùng đời trước giống nhau, cũng tên là Hạ Viên! Thật cảm thấy chẳng lẽ mình lại ngủ mơ nữa.
“Hạ Từ, Hạ Viên!” Quý Thư nghe tên của hai đứa trẻ, đọc lên một lần, cười nói: “Lão thái gia đặt tên dễ đọc nghe có chút buồn cười, lại không biết nó có hàm ý gì?”
“Tổ phụ đặt tên cho đứa nhỏ trong nhà, rất ít chú ý đến ý nghĩa gì, đa số là mở miệng dễ đọc dễ nhớ tên thôi.” Hạ Niên mở thư tín cho Quý Thư xem, lại nói: “Nàng nói tên của ta có ý nghĩa gì?”
“Đúng rồi, ta vẫn còn tò mò ca ca chàng tên là Tử Ninh, chàng cũng không tên là Tử Niên, chỉ tên là Hạ Niên. Chàng lại sinh vào đêm 30, đừng nói là chàng vừa ra đời, tổ phụ chàng đã nói: “A, đúng lúc lắm, thêm một nam hài vừa vặn ăn mừng lễ mừng năm mới!” sau đó liền đặt tên cho chàng là Hạ Niên?” Quý Thư che miệng cười nói: “Nếu không, tên của chàng nói ra nó thật không có ý nghĩa gì cả.”
“Nương tử thật thông minh!” Hạ Niên cười ha ha nói: “Đúng là tổ phụ đã nói như vậy!”
“Ta đoán đúng?” Quý Thư phốc cười nói: “Chàng là đêm tối 30 sinh ra. Thế như vậy, cách mỗi bốn năm mới có được một lần sinh nhật, thật sự là hiếm thấy được điều ấy, lão thái gia mới đặt tên như vậy cho chàng đi?”
Hai người đang thảo luận vấn đề tên tuổi, lại nghe tiếng Tiểu Cảm Lãm khóc, Quý Thư đoán Tiểu Cảm Lãm đã tiểu ướt, đang giương giọng bảo mọi người giúp đỡ đổi tã lót cho hắn. Hạ Niên thấy Quý Tỷ bận rộn, đành phải lui ra trước, trước khi đi lặng lẽ nói: “Buổi tối ta chuyển tới chỗ nàng ngủ!”
Bạn đang đọc truyện tại diễn ..đàn .. Lê Quý.. Đôn, trang web dịch truyện lớn nhất Việt Nam.
“Con còn chưa sang tháng, Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu vẫn còn đang ngủ trong phòng, chàng...” Quý Thư còn chưa lẩm bẩm xong, Hạ Niên sớm đã nhấc chân ra khỏi phòng, không khỏi ngừng nói, trong lòng lại ngọt ngào.
“Tiểu Thư, lão đại phu đã đến!” Xuân Oanh vén mành đi vào nói: “Phu nhân nói thư nhi còn chưa có đầy tháng, không thể ôm đi ra, chỉ để lão đại phu đến tiểu sảnh bên này, để nô tỳ bế thư nhi đi ra ngoài cho lão đại phu nhìn một cái!”
Quý Thư vội để Xuân Oanh ôm Tiểu Viên Cầu ra ngoài, chính mình lại đứng sau rèm, muốn nghe xem lão đại phu nói như thế nào. Lại nghe lão đại phu nhìn một lúc rồi nói: “Thư nhi không có gì trở ngại, trẻ nhỏ có lúc ăn nhiều có lúc ăn ít, đừng lo lắng. Nếu thật lo lắng, trước lúc bú sữa bôi một ít tiêu thực tán lên trên đầu lưỡi thư nhi, để nàng uống cùng sữa là được.”
Quý Thư nghe lời nói ấy của lão đại phu..., thở dài một hơi nhẹ nhõm, có người đi theo lão đại phu đi lấy tiêu thực tán, trở về thấy Xuân Oanh đang bế Hạ Viên, không khỏi cười nói: “Tiểu Viên Cầu bị ôm vào ôm ra, thế mà vẫn ngủ ngon như vậy.”
Đang nói, Hạ phu nhân đã chạy tới hỏi han, nghe thấy lão đại phu nói Hạ Viên cũng không có trở ngại gì, gật đầu nói: “Long phượng thai nên có chút yếu ớt, nếu bú mà không nhiều cũng không tốt. Tiêu thực tán dược tính ôn hòa cho trẻ nhỏ, đợi mang tới, cũng cấp cho ca nhi luôn đi ha ha.”
Vì thế, khi Hạ Niên tỉnh lại lần nữa, chợt nghe Tiểu Cảm Lãm Hạ Từ vừa bú sữa vừa khóc thiếu chút nữa mắc nghẹn, không khỏi thấy quái lạ, tiểu ca ca bị làm sao vậy? Lại nghe Xuân Oanh ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Ô, mới nhỏ một chút trên đầu lưỡi ca nhi đã khóc như vậy. Đợi lát nữa nhỏ lên đầu lưỡi thư nhi, còn không biết sẽ khóc đến dạng gì nữa đây?”
Được rồi được rồi, muốn nhỏ lên đầu lưỡi ta cái gì thế? Hạ Viên đang suy đoán, bà tử thấy nàng “ưm” một tiếng, quýnh lên lại đây bế nàng lên đi tiểu, cười khanh khách nói: “Thư nhi còn chưa có đầy tháng, lại rất nhu thuận, vừa tỉnh liền cất tiếng, chỉ cần dỗ dành một chút, đã có thể tiểu được rồi.”
Chờ đi tiểu xong, vừa đúng lúc Tiểu Cảm Lãm đã ăn no, bà tử ôm đến, đặt Hạ Viên vào trong lòng Quý Thư. Quý Thư không có chuyện gì lại dỗ dành vào xiêm y nàng, đợi Thu Yến bưng nước muối lại đây, nhúng ngón trỏ vào trong nước muối, khác với nhúng trong nước ấm, khuấy khuấy nước, thế này mới dùng ngón trỏ lấy một ít tiêu thực tán trong chiếc hộp, miệng lên tiếng “Chậc chậc” làm mẫu để Hạ Viên há mồm ra, không đợi Hạ Viên hiểu ý, ngón trỏ đã mạnh mẽ vọt vào trong miệng nàng, bôi tiêu thực tán lên trên lưỡi nàng.
“Oa oa...”, cảm giác thấy trên đầu lưỡi hơi lành lạnh đau buốt, có cái gì dính dính trên đó thì Hạ Viên cũng giật mình, hé miệng oa oa kêu to, phát ra cũng là tiếng khóc trẻ con. Hu hu, bôi trên đầu lưỡi ta cái gì vậy?
“Tiểu Quai Quai, nhanh nhanh bú sữa để tiêu thực tán mau trôi xuống đi.” Quý Thư nghe Hạ Viên khóc lớn, vội vàng vén xiêm y, đợi đầu sữa nhét vào trong miệng nàng xong cười nói: “Nếu không phải bình thường con ăn ít quá, cũng không cần phải phiền đến lão đại phu khai tiêu thực tán cho con dùng. Cái này tốt lắm, lại còn liên lụy tới tiểu ca ca con phải dùng tiêu thực tán luôn đấy!”
“Tiêu thực tán này còn phải dùng vài ngày, đợi khẩu vị thư nhi tốt lên mới có thể ngừng!” Xuân Oanh thấy trời oi bức, Hạ Viên vừa khóc vừa bú sữa, mồ hôi làm tóc ẩm ướt dán sát lên đầu, vội đi lấy khăn lau khô cho nàng. Đồng thời cầm qua cây quạt, thấy Quý Thư cũng đang nóng nực, mà nàng đang ở cữ, cũng không dám lấy quạt quạt cho nàng, chỉ lấy quạt vài cái cho Tiểu Cảm Lãm, vừa nói: “Thật ra lão đại phu nói là, chắc do trời nóng nực, thư nhi không có khẩu vị, mới ăn ít chút. Không thì cũng có thể để thư nhi uống một ít nước ấm ấm dạ dày chút.”
Hu hu, nguyên nhân là do ta ăn ít quá, mới bị cho ăn tiêu thực tán, sau này ta sẽ ăn nhiều hơn, nói ra cái tiêu thực tán này thật sự không tốt chút nào. Hạ Viên hút lấy sữa, cố gắng đem tiêu thực tán đang dính như keo trên đầu lưỡi trôi nhanh xuống yết hầu.
Bú sữa xong, thấy đôi long phượng thai đều đã ngủ, Quý Thư liền nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc. Vừa mới nằm ngửa, hai cánh tay đặt lên sau ót, đầu tiên là hít sâu, hóp bụng dưới xuống, sau đó thở ra. Biện pháp này là biểu tỷ Phương Văn Phượng viết thư có nói qua, nói trong tháng thường hay làm cách này, có thể nhanh chóng khôi phục dáng người. Đang làm, Thu Yến bưng nước canh đi vào, cười nói: “Tiểu thư, đây là nước canh bí đao phòng bếp làm theo ý của người đấy.”
Sau khi sinh ra đôi long phượng thai, Quý Thư phát hiện thân mình mượt mà so với lúc trước nhiều lắm, nhất thời sốt ruột, hỏi thăm được một phương thuốc, nói là dùng bí đao, ý nhân, cà rốt cùng với thịt nấu thành canh, ngày thường rảnh rỗi làm cháo bột uống, cũng rất có ích, có thể làm thân người gầy đi, nàng liền để phòng bếp nấu thử tới uống.
Sau khi Xuân Oanh thấy Quý Thư uống xong, vội đưa khăn cho nàng lau tay, lặng lẽ nói: “Tiểu thư, sáng sớm nô tỳ đi đến bên thư phòng bên kia, nhưng lại thấy Tử La và Tử Thiên trong phòng phu nhân trang điểm thật xinh đẹp đi vào trong thư phòng. Nghe nói các nàng được phu nhân phân phó đến thu dọn thư phòng. Cô gia ở bên trong thư phòng ngồi đọc sách, thấy các nàng đi vào, phất tay áo đi ra ngoài, như là rất không kiên nhẫn. Tiểu thư vẫn còn trong tháng, chỉ sợ Tử La và Tử Thiên không có lòng tốt, tiểu thư nên tìm biện pháp đi. Nếu không mới ra tháng, lại có thêm hai vị di nương, đó mới là thật bực tức đấy!”
“Tướng công nói tối nay sẽ chuyển trở về phòng ở, thật không cần lo lắng. Cũng nên hỏi thăm chút Tử La và Tử Thiên là tự mình nổi lên tâm tư, hay là thái thái để cho nhóm các nàng làm như thế. Nếu là phu nhân bày mưu để các nàng đi qua hầu hạ tướng công, này mới thật khó làm.” Quý Thư trầm ngâm nói: “Đợi buổi tối tướng công đến đây, xem thế nào rồi nói.”
“Xem chừng là ý tứ của phu nhân!” Xuân Oanh đã cố ý đi thăm dò, giờ mới lặng lẽ nói: “Cô gia xưa nay đối với bọn nha đầu đều mặt lạnh, Tử La và Tử Thiên nào dám ra vào thư phòng? Tất nhiên là được phu nhân cho phép rồi..., thế này mới dám như vậy. Lúc đầu ở tiền viện vốn là Hạ Thủ và Hạ Hộ trong thư phòng hầu hạ cô gia, chẳng biết tại sao, phu nhân vừa nghe Hạ Hộ đi theo hầu hạ, liền nhíu lông mày, chẳng lâu sau lại thấy Tử La và Tử Thiên đi qua.”
Bởi vì Hạ Niên đối với bọn nha đầu tỷ muội đều rất lạnh nhạt, chỉ cùng Hạ Thủ, Hạ Hộ và mấy gã sai vặt ở cùng một chỗ, Hạ thái thái dần nổi nên lòng nghi ngờ, rất sợ Hạ Niên không mê luyến nữ tử, đợi đến lúc cưới Quý Thư vào cửa, Hạ Niên mới ít cùng tiếp xúc với đám người Hạ Thủ, thế này mới thở dài một hơi. Có điều lúc này Quý Thư lại đang ở cữ, Hạ Niên lại để Hạ Thủ và Hạ Hộ đến hầu hạ, cũng không kêu bọn nha đầu, trong lòng đầy nghi hoặc mê loạn, mới có thể quýnh lên bảo hai nha đầu có mỹ mạo bên người Tử La và Tử Thiên đi qua hầu hạ Hạ Niên. Quý Thư kết hợp trước sau, thật ra cũng đoán được tâm ý của Hạ phu nhân, chỉ là khó mà nói rõ.
Đến tối, quả nhiên Hạ Niên để hạ nhân mang đồ đạc chuyển đến đây, vì Quý Thư còn chưa có ra tháng, buổi tối còn phải rời giường cho bú sữa, lúc này càng phải tránh gió cẩn thận, Hạ Niên chỉ đành phải bố trí một cái giường ngay cửa, khuôn mặt khổ não nhìn Quý Thư nói: “Đã đến đây, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn không thể sờ sao?”
Quý Thư che miệng nở nụ cười, lúc sau mới nói: “Không phải nghe nói Tử La và Tử Thiên đến thư phòng hầu hạ chàng sao? Mỹ nhân bên cạnh, chàng sao lại chạy nhanh đến còn vội vàng muốn chuyển về phòng này?” Truyện được edit bởi editor diễn đàn Lê Quý Đôn. Vui lòng không copy.
“Ta đang buồn rầu đây này, nàng còn giễu cợt ta?” Hạ Niên ghé sát vào nói: “Này là ý tứ của mẫu thân, ta cũng không thể làm gì được, chỉ phải trước một bước chuyển về lại phòng, miễn cho chuyện này đổ lên đầu ta, đến lúc đó có rửa bao nhiêu nước cũng không sạch.”
“Ta có một cách, khoong biết chàng có muốn nghe không?”
Nghe thấy Quý Thư có cách, Hạ Niên thấy đôi long phương thai còn đang ngủ, trong phòng lại không có người hầu, đi tới ôm một phen nói: “Quý Thư tốt, nương tử tốt, có biện pháp thì nhanh nhanh nói cho ta biết. Chờ nàng ra tháng, ta tất có tương báo!”
Quý Thư không khỏi cười Hạ Niên thật rắm thối, đẩy hắn ra nói: “Chuyện này không phải chàng tìm sư phụ lão thần thiên bác đại tinh thông của chàng thương lượng một chút là được sao!”
Lão thần tiên trong miệng của Quý Thư, họ Tằng, là một lão đạo, là sư phụ huyền học của Hạ Niên, bây giờ đang ẩn cư ở thôn Điềm Tuyền, giải sâm đoán chữ trước miếu tổ mẫu cho người ta, ngày qua ngày trôi qua rất vui vẻ.
Hạ Niên nghe những lời nói này của Quý Thư..., lông mày tuấn nhãn nhíu lại suy nghĩ, nhãn tình sáng lên nói: “Vẫn là nương tử thông tuệ!”
Mấy ngày sau, thân mình Hạ Niên hơi chút không khỏe, mời đại phu lại nhìn không ra được bệnh gì, Hạ phu nhân đành phải đến miếu tổ mẫu cầu xin, cũng để cho Tằng lão gia giải một quẻ sâm, Tăng lão giải xong liền cười nói: “Mạng Hạ Niên rất khác với mạng người bình thường, hắn lại tinh thông huyền học, vốn nửa người cũng đã là người của đạo môn, có thể cưới vợ sinh con đã xem như có phúc khí thật lớn, nếu như bên người thường có những nữ tử khác quay chung quanh, chỉ sợ sẽ giảm thọ. Nếu muốn thân mình hắn khỏe mạnh, chỉ cần quan tâm một mình thê tử hắn thôi, mấy nữ nhân hầu hạ đừng cho các nàng gần gũi bên người cho thỏa đáng.”
Vì Tằng lão nói tới lai lịch không giống người bình thường, Hạ phu nhân đã rất tin tưởng ông. Lúc này lại nghe được lời này, làm sao không tin được? Trở về nhà liền không để Tử La và Tử Thiên đến thư phòng hầu hạ nữa, chỉ để bà vυ" Trương ma ma đi qua hầu hạ Hạ Niên.
Thuận lợi để Hạ phu nhân sai Tử La và Tử Thiên trở về, Hạ Niên trở về phòng liền lôi kéo Quý Thư nhỏ giọng nói: “Sau này dù cho có nha đầu nào tiếp cận chỗ này, mẫu thân cũng sẽ giúp ta đánh gϊếŧ đi, không cần tự ta phải ra tay, đây mới thanh tịnh.”
“Thanh tịnh thì thanh tịnh, nhưng nếu có một ngày chàng đột nhiên muốn người mới mẻ, chẳng lẽ cũng muốn mẹ chàng phá hủy sao?” Quý Thư cố ý nói: “Chàng đây là chặt đứt đường lui của mình a!”
“Có một vị nương tử như nàng, mỗi ngày đều là mới mẻ, còn mưu cái gì mới mẻ chứ?” Hạ Niên mày tuấn liếc xéo Quý Thư, thấy mặt nàng hồng hồng, thế này mới bỏ qua!
Vì là buổi trưa, bà tử mang nước tới nhanh tắm rửa cho đôi long phượng thai, Hạ Niên vội vàng đi ra ngoài. Phút chốc Đổng thị đã lệnh một tiểu nha đầu đến tặng mấy chai lọ này nọ tới đây, nói là chiếu cố cách thức chăm sóc cho Quý Thư, dùng để tắm rửa với nước, loại bỏ những cặn bẩn trên người, cuối cùng chế thành lọ nước tắm rửa, tắm rửa cho tiểu oa nhi cũng không thương tổn cho làn da.
Đợi Xuân Oanh đặt Hạ Viên vào trong nước thì Quý Thư giơ tay lấy những chai lọ này kia Đổng thị vừa mang tới vừa thì thào lẩm bẩm: “Dùng để tắm rửa cho trẻ con là sữa tắm lại gọi nước tắm rửa, tên nghe thô quá, không bằng đổi lại dễ nghe hơn.”
Xuân Oanh giội nước lên người Hạ Viên, Hạ Viên thoải mái khoan khoái một hồi, nghe Quý Thư nói sữa tắm các loại gì đó, ha ha cười thầm: không bằng gọi là “Cường sinh anh nhi mộc dục lộ” được lắm! (Sữa tắm trẻ con Cường Sinh)
“Vậy, sửa lại gọi là “Cường Sinh anh nhi mộc dục lộ” được đấy!” Quý Thư giơ cái chai cười nói: “Ý là tay chân cường tráng, sinh khí bừng bừng đi!”
Cái gì? Hạ Viên chu tròn cái miệng nhỏ nhắn, thiếu chút nữa hô lên. Chẳng trách được cảm thấy lão nương (mẹ) có chút bất thường, cách ăn nói hành động đều khiến cho mình cảm thấy thật thân thiết, thì ra là thế!
Đợi tắm rửa xong, bị ôm đến trên giường nhỏ, tâm lý Hạ Viên vẫn chưa ổn định lại. Trên người mình chảy dòng máu Quý Thư, sau khi sinh lại bú sữa của nàng, bất kể thể xác hay tinh thần, đều đối đãi nàng như mẫu thân mình. Tự nhiên thích thân cận với nàng, cảm giác nằm trong lòng nàng thật rất ấm áp an toàn, máu mủ tình thân, huyết nhục tương liên. Thật sự không thể tưởng tượng sau khi nàng biết mình cũng chứa trí nhớ kiếp trước thì sẽ có tình cảnh thế nào.
Hay là nước canh Mạnh Bà uống hơi ít, trong đầu mới có thể sót lại trí nhớ của kiếp trước mà thôi! Hạ Viên quyết tâm phải loại bỏ hết trí nhớ của kiếp trước, chậm rãi quên đi những chuyện cũ trước kia, cùng Quý Thư trở thành mẫu tử chân chính, hảo hảo hưởng thụ tình thương của mẹ, chân chính gia nhập vào cuộc sống nơi này.