Chương 9

Tuy nhiên, Kiều Ngưng, người luôn ăn nói nhẹ nhàng và dễ nói chuyện, lại kiên trì đến không ngờ trong vấn đề này.

“Cha mẹ, con rất vui vì được làm con gái của hai người, con cũng rất biết ơn hai người đã chăm sóc con bao năm qua, nhưng con không muốn làm một tên trộm hèn hạ nữa, hãy để mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo của nó đi."

Bà Tống rất ít khi vào thành phố, nhưng vì chuyện này mà bà ở lại thêm vài ngày, bà thuyết phục Kiều Ngưng đừng cố chấp: “Sao con bướng bỉnh thế? Hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan, cứ coi như có thêm một người chị em là được rồi."

Tống Nhứ từ nhỏ đã điềm tĩnh, làm việc lúc nào cũng suy tính kỹ. Bà Tống rất ít khi phải lo lắng cho cô ấy, nhưng bây giờ lần đầu đối mặt với Kiều Ngưng, một mặt rất vui vì cô bé chịu quay về với mình, một mặt lại lo lắng Kiều Ngưng không thích ứng được việc thay đổi. Nên bà đã ngầm đồng ý việc cha mẹ Kiều muốn giữ Kiều Ngưng lại.

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Kiều Ngưng: tưởng tượng tới việc cha mẹ của mình thật ra không phải cha mẹ của mình nữa là lại cảm thấy khó chịu.

Tống Nhứ: không vấn đề gì, kết hôn thì về sau đó cũng là cha mẹ của em.

3

Kiều Ngưng thích nghe bà Tống kể về Tống Nhứ và cha mẹ Tống. Bà Tống ở lại thành phố mấy ngày trước khi Kiều Ngưng chuyển từ biệt thự nhà họ Kiều đến căn nhà nhỏ của nhà họ Tống.

Phải thừa nhận rằng bố mẹ Tống rất tốt với Tống Nhứ. Hai người vốn chỉ kinh doanh nhỏ nhưng đã dành dụm tiền mua một căn nhà cũ rộng chưa đến 100 mét vuông ở Ninh Thành chỉ để Tống Nhứ đi học dễ dàng hơn. Dù mệt mỏi thế nào mỗi tối vẫn dành thời gian ở bên con. Họ không thể cho Tống Nhứ điều kiện vật chất tốt nhưng bù lại họ cho cô ấy ngôi nhà đầy sự ấm áp. Vì vậy khi Tống Nhứ nghe tin cha mẹ bị tai nạn trên đường đi lấy hàng, cô ấy đã gục ngã ngay tại chỗ.

Ngôi nhà của cha mẹ Tống Nhứ không cần bán. Trường cấp 2 của cô ấy được miễn học phí, cộng thêm học bổng và tiền bồi thường tai nạn, cô ấy còn làm gia sư bán thời gian. Nếu không tính đến những khoản chi do đột ngột mắc bệnh, thì cuộc sống coi như vẫn đủ trang trải.

Bây giờ đổi thành Kiều Ngưng phải sống như vậy, không chỉ bà Tống và cha mẹ Kiều lo lắng mà cả Tống Nhứ cũng lo lắng.

Vì lý do này, Kiều Ngưng và Tống Nhứ đã nói chuyện riêng. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú như búp bê Tây Dương được chôn một nửa trong chiếc khăn quàng cổ, lông mi rũ xuống đầy mê ly: "Tôi không thể mãi mãi không trưởng thành được, cứ dựa dẫm vào người khác không phải kế sách lâu dài. Tống Tống rất lợi hại, không thể nào tôi không cố gắng được. Nếu tôi muốn sống trong giàu có thì tôi phải tự đạt được, chứ không phải lấy đi đồ vật của người khác như vậy... Tôi không muốn trở thành người đáng khinh như thế đâu."