Chương 7

Đầu óc Kiều Ngưng nổ tung.

Cô nghĩ đến tiết học bơi ngày hôm đó, Tống Nhứ bước ra khỏi bể bơi, tóc xõa xuống, quay sang mỉm cười với cô, bên eo hình như cũng có con bướm.

Album ảnh trên điện thoại của cô vẫn còn bức ảnh mà Kiều Ngưng mặt dày mày dạn năn nỉ Tống Nhứ gửi qua. Trong ảnh, cô gái có đôi môi đỏ và hàm răng trắng, biểu cảm gần như giống hệt bố Kiều, đôi mắt hơi nheo lại, lộ ra chút không tự nhiên. Phía sau cô như có tuyết trắng mênh mông, bao phủ hết mọi suy nghĩ.

Tống Nhứ và cha mẹ Kiều khi còn trẻ có tới sáu phần giống nhau.

Tết năm nay Kiều Ngưng mất hồn mất vía, cha mẹ Kiều vội trở về công ty, chỉ ở lại cỡ năm ngày, không hề phát hiện Kiều Ngưng có gì không ổn. Cô ôm trong lòng sự hoảng loạn mờ mịt, vừa có nỗi sợ hãi lại có cảm giác xấu hổ khó tả. Cuối cùng cô cũng hẹn Tống Nhứ đi chơi vào ngày mùng 8 Tết Nguyên Đán.

Tống Nhứ nhìn thấy Kiều Ngưng từ xa, cô đang ngồi một mình trên ghế đá ở công viên, ánh mắt trống rỗng, hai tay vô thức nắm chặt chỗ lông xù ở tay áo, cảm giác cô đơn đến mức khiến người ta thấy đau lòng. Sau khi nhìn thấy Tống Nhứ, đôi mắt của cô cuối cùng cũng trở nên có sức sống, biến thành thật sự vui mừng. Nhưng rất nhanh, lông mày và ánh mắt cô lại cụp xuống, trông có vẻ uể oải.

Quán cà phê trong dịp Tết vắng tanh. Ông chủ uể oải nói: “Chào mừng quý khách”, hai người đẩy cửa bước vào, không khí ấm áp phả vào mặt.

Kiều Ngưng tuy đầu óc đang mê mang nhưng vẫn không quên gọi cho Tống Nhứ một ly sữa nóng, ngồi ngay ngắn trước ánh mắt khó hiểu của đối phương.

"Tống Tống, cậu còn nhớ cậu sinh ra ở đâu không?" Kiều Ngưng dùng răng cắn nhẹ môi, trong lòng có chút bất an.

Tống Nhứ vẫn chưa quen với cách xưng hô "Tống Tống" này, cô ấy khẽ cau mày. Nhìn vào khuôn mặt hốc hác của cô gái trước mặt, giọng điệu vốn dĩ lạnh lùng đã dịu đi không ít: "Bệnh viện số 2 Ninh Thành, sao vậy?"

Hai người cùng tuổi, cùng một ngày sinh nhật, lúc đầu Kiều Ngưng cảm thấy đây là duyên phận. Nên trong những ngày đầu kỳ nghỉ đông, cô thường xuyên gửi tin nhắn cho Tống Nhứ.

Kiều Ngưng vẻ mặt như sắp khóc, đôi mắt cô nhanh chóng ngấn nước, Tống Nhứ tay chân luống cuống, lấy khăn giấy ra lau nước mắt giúp cô.

Kiều Ngưng nhìn thấy trên tay Tống Nhứ có mấy vết sẹo cũ, cô biết đó là do Tống Nhứ vô tình tạo ra trong lúc nấu ăn. So với đôi bàn tay mịn màng và thanh tú của mình, đôi bàn tay của Tống Nhứ quả thực không hề nhỏ nhắn. Cha mẹ Tống Nhứ qua đời, người thân duy nhất còn lại là người bà đang ở quê, rất nhiều chuyện phải tự mình làm. Giáo viên thường khen ngợi cô ấy là "tự chủ tự lập, học tập xuất sắc." Kiều Ngưng nhận ra một cô gái mười bảy tuổi để đạt được những điều này đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn.