Chương 5

Những lời này vừa nói ra, ánh mắt mấy học sinh nhìn Tống Nhứ đều thay đổi, chủ nhiệm cũng nói: "Nếu không thì..."

Kiều Ngưng dù có ngốc đến đâu cũng biết Mễ Nhạn đang nhắm vào Tống Nhứ, chuyện này nhất định có vấn đề. Cô lúc này cũng không quan tâm nhiều được, mặt đỏ bừng, lo lắng đến mức suýt rơi nước mắt: "Thật sự không phải Tống Nhứ! Không thể nào là cậu ấy! Tôi....... Có thể tôi đã để chiếc vòng tay ở nhà, hoặc có thể là tôi đã để ở nơi khác. Tôi không hề làm mất nó...". Cô hoảng sợ mở cặp sách ra, cố gắng trì hoãn thời gian, tốt nhất là tìm được chiếc vòng tay để chứng minh Tống Nhứ vô tội.

Nhìn thấy cô tin tưởng mình như vậy, Tống Nhứ trong lòng ấm áp hơn một chút: “Cảm ơn cậu nguyện ý tin tưởng tôi.” Cô ấy quay sang Mễ Nhạn: “Tôi không cho cậu kiểm tra cặp được, nhưng chúng ta có thể kiểm tra camera."

Mễ Nhạn hoảng hốt, lập tức nhớ ra camera trong lớp thường không được bật, cậu ta vừa mới thở phào nhẹ nhõm liền nghe Tống Nhứ nói: “Thôi bỏ đi, vẫn là nên trực tiếp gọi cảnh sát.”

Tác giả có lời muốn nói:

Mễ Nhạn: Tất cả đều tránh ra! Để nữ phụ độc ác số một tôi đây lên sàn!

2

Cuối cùng, mọi người cũng không gọi cảnh sát vì chiếc vòng đã được tìm thấy trong túi bên hông cặp của Kiều Ngưng.

Chiếc vòng này chắc chắn không phải do Kiều Ngưng cất.

Thật ra, Tống Nhứ đã phát hiện cặp mình bị đυ.ng qua sau khi đi vệ sinh về. Cô ấy có chút ám ảnh cưỡng chế, nên đã ngay lập tức kiểm tra xem có thứ gì bị mất hay không, kết quả lại phát hiện ra vòng tay của Kiều Ngưng.

Sau khi nhận ra có người muốn hãm hại mình, cô ấy đã bỏ đồ ngược lại vào một chỗ khó tìm trong túi của Kiều Ngưng, cũng không nói gì với ai. Cô ấy muốn xem ai lại độc ác như vậy.

Không ngờ đó lại là Mễ Nhạn.

Sau khi tìm được vòng, Kiều Ngưng lập tức nói rằng chính cô đã nhét nó vào đó và quên mất. Mễ Nhạn không nên tùy tiện nghi ngờ người khác, cô đã cứng rắn yêu cầu Mễ Nhạn xin lỗi Tống Nhứ.

Tống Nhứ bình tĩnh nói: “Quên đi, tôi sợ có ngày nào đó tôi trở thành kẻ cướp ngân hàng mất.”

Có người không khỏi bật cười: “Mễ Nhạn, cậu nên chú ý nhiều hơn đến các ngân hàng trong thành phố của chúng ta. Nếu một ngày nào đó ngân hàng bị cướp, cậu sẽ là một trong số những quần chúng nhiệt tình.”

Mễ Nhạn sắc mặt vừa xanh vừa trắng, ánh mắt oán trách Kiều Ngưng, cậu ta kìm lại câu hỏi sắp thốt ra. Cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, mà thái độ khinh thường của Tống Nhứ đối với cậu ta lại càng đáng ghét hơn những lời chỉ trích của người khác.