Ánh mắt Tống Nhứ chuyển từ đôi mắt cong cong đến đôi môi đầy đặn của cô, giọng nói không rõ vui buồn: “Kiều Kiều muốn được an ủi như nào?”
"Tự mình đút canh giải rượu cho tôi." Kiều Ngưng tự tin nói.
Tống Nhứ liếc nhìn món canh trên bàn, dùng ánh mắt dò hỏi cô có thật sự muốn như vậy hay không.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô ấy cầm bát trong tay, cười như không cười nhìn Kiều Ngưng, mở miệng nhấp một ngụm canh giải rượu, chậm rãi đến gần Kiều Ngưng, dùng ánh mắt hỏi cô: Không né à?
Trong đầu Kiều Ngưng hỗn loạn, cô đứng bất động, nhưng tim lại đập rất nhanh, từ trong đôi mắt tập trung của Tống Nhứ, cô có thể nhìn thấy sự mong đợi của chính mình.
Như là đã đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
Lúc đầu chỉ là một cái chạm đơn giản, sau đó có người nhẹ nhàng thăm dò hàng rào, cuối cùng như hai con cá gặp nhau. Nước biển gợn sóng hòa vào nhau, hai con cá quấn lấy nhau và nhảy múa. Bởi vì Tấn Giang quy định phần tiếp theo không thể diễn tả, cho nên hai người không động tay động chân mà chỉ hôn nhau một cách kiềm chế.
Tống Nhứ tựa vào vai cô: “Kiều Kiều, tôi thích em.”
Kiều Ngưng nghi ngờ thứ Tống Nhứ vừa đút cho mình là rượu, nếu không cô đã không say như vậy. Cô vòng tay qua eo Tống Nhứ, nhỏ giọng đáp lại: “Em cũng thích chị,” cuối cùng cô lại cười: “Em rất là thích chị đó."
Đêm nay là một đêm lịch sử, mối quan hệ giữa hai người đã có một bước ngoặt lớn.
Cha mẹ Kiều không biết hai người đang vui vẻ vì chuyện gì, chỉ cảm thấy hai người thân nhau hơn, cũng rất vui vẻ.
Từ đó trở đi, mỗi lần Tống Nhứ gọi video, đều thấy Kiều Ngưng đang vùi đầu làm bài.
"Kiều Kiều muốn học cùng trường đại học với con. Cậu ấy hơi yếu môn toán nên vừa tan học con liền giúp cậu ấy học bù. Kiều Kiều mấy ngày nay thật sự đã rất nỗ lực." Tống Nhứ giải thích như vậy.
Kiều Ngưng ở đối diện gật gật đầu, nhưng thực ra trong lòng đang cắn khăn tay khóc thút thít: “Tôi chỉ muốn yêu đường thôi mà, sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Bị cướp đi thời gian rảnh rỗi bởi nữ thần vừa đau khổ lại vừa hạnh phúc.”
Nỗi đau khó tả này khiến Kiều Ngưng thể hiện xuất sắc trong kỳ thi đại học, đạt được bước nhảy vọt từ hạng bình thường đến hạng cao. Nhận được giấy báo nhập học chung trường với Tống Nhứ.
Vào năm cuối đại học, Tống Nhứ nắm tay Kiều Ngưng đến gặp bố mẹ Kiều, nói cho họ biết sự thật về mối quan hệ này.
Cha mẹ Kiều có phản ứng giống nhau: Con có nghiêm túc không?
Tống Nhứ giơ hai chiếc nhẫn trên tay hai người lên nói: “Đương nhiên rồi, con cũng đã cầu hôn em ấy.”
Đối với cha mẹ Kiều, Kiều Ngưng cũng là con gái của họ, họ không phản đối việc hai người ở bên nhau, thậm chí còn vui mừng khi thấy điều này. Về phần bà Tống, phải mất mấy ngày bà ấy mới chấp nhận được.
Chờ đến một năm sau, khi hai người đẹp cùng mặc váy cưới và gọi cha mẹ, cha mẹ Kiều không khỏi bật khóc: “Cả hai con đều là con gái ngoan của cha mẹ!”
Tống Nhứ cúi đầu cảm thán bên tai Kiều Ngưng: "Kiều Kiều, hiện tại chúng ta đã thật sự là người một nhà."
Từ nay trở đi, ta sẽ cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, chúng ta sẽ cùng nhau già đi, tay trong tay, cùng nhau trải qua bao thăng trầm.
Fan cp tham gia hôn lễ ngày hôm đó đã đăng lên dòng thời gian: Tình yêu tuyệt vời, cuối cùng cp của tôi cũng đã thành đôi!
Gắn thêm một loạt các cảnh báo chuồng gà.
Đây có lẽ là một chiến thắng dành cho fan cp.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Ngưng: Nếu không phải thật sự thích, thì ai lại nguyện ý làm liếʍ cẩu?
Tống Nhứ:?
Kiều Ngưng: Chị và em vốn không ở bên nhau, cho nên đều dựa vào em theo đuổi chị điên cuồng.
Tống Nhứ:??
Kiều Ngưng: Liếʍ cẩu liếʍ đến cuối cùng, cái gì cần có đều phải có.
Tống Nhứ:???
Tống Nhứ quay đầu gọi 120.