Chương 11:"Tầng ba, tôi bảo mẹ Ngô dẫn cô qua, tôi đi có việc trước, Vu tiểu thư có việc gì thì cứ gọi tôi."

Lâm phu nhân gọi quản gia mẹ Ngô tới, giúp Vu Nịnh đẩy hành lý.

"Đồ nhà quê rách nát mà cũng có không ít đồ." Giả Tình Tình khoanh tay, nhìn Vu Nịnh với ba cái vali lớn rồi bĩu môi.

Nhiều hành lý như vậy, cũng không biết định ở đến bao giờ.

Nghĩ đến Vu Nịnh phải ở chung nhà với mình, anh cả Lâm cũng ở đây, trong lòng Giả Tình Tình bỗng dâng lên sự chua chát.

Đột nhiên, tầm mắt của cô ta rơi vào chiếc bình sứ nhỏ màu trắng mà Vu Nịnh ôm trong ngực.

Cái bình này, nhìn có chút quen mắt.

Hình như Lâm lão phu nhân cũng có một cái, nghe nói là đồ cổ đấu giá được, giá trị không nhỏ.

Tại sao đồ nhà quê cũng có?! Chẳng lẽ, đây là quà gặp mặt mà bà nội tặng cho?

Giả Tình Tình ghen ghét dữ dội, đưa tay, dùng sức đẩy về sau lưng Vu Nịnh.

Vu Nịnh loạng choạng, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

May mà cô ôm chặt, bảo bối của sư phụ không bị rơi ra ngoài.

Giả Tình Tình thấy không đẩy ngã được cô, bước nhanh về phía trước, đưa tay muốn giật lấy cái bình.

Cô ta biết buổi chiều bà nội sẽ tới, nếu để cho bà nội biết, đồ nhà quê này làm vỡ "quà gặp mặt" nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Ánh mắt Vu Nịnh sắc bén, một lần còn có thể nói là không cố ý, hai lần thì quá đáng rồi.

Cô nhấc chân đá vào bụng Giả Tình Tình một cú.

Giả Tình Tình liền cảm thấy bụng như bị thanh sắt đập vào, cả người bay ra ngoài.

"A!!!"

Giả Tình Tình ngã ngồi dưới đất, Vu Nịnh rút ra một chiếc túi đựng quần áo bọc lấy cái bình, đi đến trước mặt Giả Tình Tình.

"Chúng ta lần đầu gặp mặt, không thù không oán, tại sao cô phải hãm hại tôi?"

"Cô đánh tôi, cô dám đánh tôi…" Giả Tình Tình đang định nổi cơn tam bành, khóe mắt liếc thấy người đi vào cửa, nhất thời nhập vai.

Cô ta ngồi dưới đất, tay chân vùng vẫy.

"Vu tiểu thư! Sao cô có thể quá đáng như vậy! Phòng là do bà nội sắp xếp, cô thấy phòng nhỏ thì nói với bà nội đi, tại sao lại trút giận lên tôi, cô đá tôi sắp chết rồi."

Vu Nịnh nhíu mày, cô gái này có vấn đề thần kinh à?

"Chuyện gì vậy?"

Lâm An Bang vừa vào cửa đã thấy con gái nuôi đang khóc, vội vàng đi tới kiểm tra.

"Chú Lâm!" Giả Tình Tình nước mắt lưng tròng, bò đến trước mặt Lâm An Bang ôm chân ông ta.

Vu Nịnh giơ điện thoại ra, hình ảnh này, thật chướng mắt.

"Cô ta đánh con! Con chỉ muốn giúp cô ta chuyển hành lý, cô ta chê phòng mà bà cho không tốt, lấy con ra trút giận, con bị cô ta đá sắp chết rồi."

Tiếng khóc của Giả Tình Tình bay tới chỗ Lâm phu nhân.

"Trẻ con chơi đùa, cũng không có gì lớn, dù sao con là chủ, cô ấy là khách, mau xin lỗi đi."

Thái độ ôn nhu của Lâm phu nhân làm cho Lâm An Bang dịu đi phần nào, đây mới là phong thái mà quý phụ hào môn nên có.

Trái lại bà nội nhìn trúng cô gái này, ăn mặc xuề xòa đã dám đến đây.

Vừa vào cửa đã đánh người, vô giáo dục, loại con gái như vậy, sau này làm sao làm chủ được?

Lâm phu nhân nháy mắt với con gái, Giả Tình Tình bò đến trước mặt Vu Nịnh, quỳ gối trước mặt cô lau nước mắt.

"Chị dâu, mặc dù em không phải con ruột của chú Lâm, nhưng mạng của em cũng là mạng người."

Vu Nịnh im lặng, nhìn sàn nhà sạch bóng không một hạt bụi.