Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Kim Giả Xé Nát Kịch Bản, Tấu Hề Bất Cần Đời Nằm Yên Hưởng Thụ

Chương 4

« Chương Trước
Đưa Trì Thiển về là một chuyện, không có nghĩa là anh có bao nhiêu tình cảm với cô cháu gái này.

Chỉ là nghĩa vụ.

Trì Thiển quét mã WeChat của anh để thêm bạn.

Trì Mộc Trạch nhấn vào thông tin xác nhận, do dự hai giây: “Cháu tên là Rùa Xanh? Ảnh đại diện còn là một con rùa xanh?”

Đây có giống tên tài khoản và ảnh đại diện mà con gái sẽ dùng không?

Trì Thiển cá nhân rất hài lòng, “Cậu, cậu không thấy cái tên và ảnh đại diện này rất hợp với cháu sao? Cháu muốn giống như con rùa, mai cứng khó gặm, tuổi thọ lại dài, thả vào ao có thể ước nguyện.”

Khóe mắt Trì Mộc Trạch giật giật, rốt cuộc là người như thế nào, mới mong mình giống con… rùa?

Anh đồng ý lời mời kết bạn của cô, tin nhắn đầu tiên là chuyển khoản.

“Sau này tiền tiêu vặt cậu sẽ đều đặn gửi cho cháu, không đủ thì nói với cậu.”

Trì Thiển nhìn thấy con số bên trên, nước mắt lưng tròng, “Cậu, sau này cậu bảo cháu đi hướng đông, cháu tuyệt đối không đi hướng tây! Cậu bảo cháu nuôi heo, cháu tuyệt đối không cưỡi bò!”

Có sữa là mẹ!

Bây giờ cô thiếu nhất chính là tiền!

Cậu thật hào phóng!

Vẻ mặt cảm động của cô quá khoa trương, Trì Mộc Trạch tỏ vẻ nghi ngờ, “Chẳng lẽ nhà họ Cố ngày thường không cho cháu tiền tiêu vặt sao?”

“Mỗi năm đến Tết cháu mới được nhận mấy trăm tệ, ngày thường cơ bản là không có.”

Trì Mộc Trạch á khẩu, tiền tiêu vặt một tháng của Cố Họa còn nhiều hơn con số này.

Trì Thiển ở nhà họ Cố chính là bị đối xử như vậy sao?

Vậy lý do cô khăng khăng muốn ở lại nhà họ Cố, thật sự là như cô nói là vì tình cảm sâu đậm không nỡ sao?

Trì Thiển thật sự rất cảm động, nhà họ Cố không ra gì, đối với cô keo kiệt b摳門bủn xỉn không muốn bỏ thêm một đồng nào.

Người cậu vừa nhận này mới cho một lần mà tiền tiêu vặt đã nhiều hơn bọn họ cộng lại rồi!

“Cậu.” Trì Thiển áp điện thoại vào ngực, như thể đang tuyên thệ: “Cậu yên tâm, cháu sẽ báo đáp cậu, sau này cháu nhất định sẽ nuôi cậu đến già, lo ma chay cho cậu!”

Trì Mộc Trạch: “…” Chắc chắn đây không phải là trả thù đấy chứ?

“Meo~” Một tiếng mèo kêu vang lên từ gầm ghế sofa.

Trì Thiển nhìn thấy một cái đùi gà màu cam mỡ màng bóng loáng chui ra, suýt chút nữa chảy nước miếng, ngồi xổm xuống sờ soạng.

“Cậu, cậu còn nuôi cả đùi gà… à không, mèo nữa ạ?”

Trì Mộc Trạch thản nhiên nói: “Bạn bè gửi nhờ, ngày mai phải mang trả rồi.”
« Chương Trước