“Cháu sống ở nhà họ Cố ngần ấy năm, mười lăm năm tình cảm sao có thể dễ dàng cắt đứt được? Nhưng cháu không ngờ, bọn họ căn bản không coi cháu ra gì, vừa tìm được con gái ruột, liền vội vàng muốn đá cháu ra khỏi cửa!”
“Cháu không cam tâm, muốn cho bọn họ thêm một cơ hội, không ngờ cuối cùng vẫn khiến cháu thất vọng. Cháu nghĩ cháu ở lại nhà họ Cố cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng ít ra cháu còn có người thân thật sự!”
“Mọi người chính là ánh sáng của cháu!”
Mỗi lời nói ra, Trì Thiển đều nói rất chân thành, tha thiết đến mức khiến người ta động lòng.
Trì Mộc Trạch không hiểu ý cô, nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, trong lòng bỗng dưng có chút không dễ chịu.
Dù sao Trì Thiển cũng sống chung với nhà họ Cố hơn mười năm, đột nhiên biến cố gia đình, trong thời gian ngắn không thể tiếp nhận được là điều đương nhiên.
Có lẽ anh nên điều tra nhà họ Cố một chút, xem bọn họ đối xử với cô ra sao mà khiến cô nói là không coi cô ra gì.
Nửa tiếng sau, Trì Mộc Trạch đưa Trì Thiển đến một căn hộ cao cấp thuộc quyền sở hữu của anh.
Cửa sổ sát đất cao vυ"t, ánh sáng chan hòa, tổng thể sạch sẽ ngăn nắp, cách bài trí mang đậm phong cách Bắc Âu, nhìn vào rất sáng sủa.
“Tối nay cháu ở đây trước đi.”
“Tối nay ạ?”
“Ngày mai cậu đưa cháu đến chỗ ông ngoại, cậu phải đi công tác, không có thời gian chăm sóc cháu.”
Trì Thiển tò mò hỏi: “Cậu, ông ngoại là người như thế nào vậy ạ?”
“Gặp ông ấy rồi cháu sẽ biết. Nhưng tốt nhất cháu nên ngoan ngoãn một chút trước mặt ông, ông ấy không thích người ồn ào mất trật tự.” Trì Mộc Trạch nhắc nhở cô.
Trong đầu Trì Thiển hiện lên hình ảnh một ông lão về hưu mặt nghiêm nghị, nghiêm túc đáp: “Cháu nhất định sẽ ngoan ngoãn ạ.”
“Vậy còn mấy cậu khác của cháu thì sao ạ? Họ đều làm nghề gì ạ?”
“Cậu hai của cháu mở cửa hàng, cậu ba đang làm diễn viên quần chúng, cậu bốn ở nước ngoài đào rau dại, cậu năm ở nhà máy vặn ốc vít.” Trì Mộc Trạch cố ý nói như vậy, muốn xem phản ứng của Trì Thiển.
Liệu cô có còn giống như trước đây, nghe nói bọn họ là một đám họ hàng nghèo khó, liền lộ ra vẻ mặt chán ghét khinh thường hay không.
Trì Thiển lộ ra ánh mắt thông cảm, “Cậu bốn đào rau dại và Vương Bảo Xuyến là đồng nghiệp sao ạ?”
“Cái gì?”
“Không có không có.” Cái này không thể nói bừa được.
Trì Mộc Trạch sắc mặt giãn ra, lấy điện thoại ra, “Chúng ta thêm WeChat đi, sau này có việc gì tiện liên lạc. Nhưng mà cậu thường ngày rất bận, nếu không có chuyện gì quan trọng, tốt nhất đừng làm phiền cậu.”