Chương 37: Suy nghĩ (4)

“Cháu có biết chữ hơn cô cô không?” Đỗ Kim Hoa ngay đến cả một hài tử cũng không dạy được, vậy bà làm sao cai quản việc nhà “Chờ cháu biết chữ nhiều hơn cô cô, cháu có thể ăn trứng!”

Kim Lai hít sâu một hơi, cúi đầu không nói.

Hắn tham ăn nhưng không phải là một hải tử ngỗ nghịch. Hơn nữa, trong nhà nãi nãi nói một là một hai là hai, hắn biết có cãi cũng vô ích.

Vẫn là phải đọc sách, Kim Lai nghĩ, được ăn trứng trước sau đó được ăn thịt! Luôn luôn được ăn cá thịt!

Phù phù phù, cả nhà húp cháo.

Sáng nay ai cũng giơ tay xin ba cái bánh ngô. Bữa tối hôm qua ăn quá ít đến mức cả nam nhân nữ nhân đều không chịu nổi.

Trần Bảo Âm đợi mọi người ăn xong rồi từ từ bóc trứng, bẻ làm đôi.

Nàng ngồi bên cạnh Đỗ Kim Hoa, giơ tay, đút nửa quả trứng vào miệng Đỗ Kim Hoa: “Nương, a.”

Đỗ Kim Hoa mở to hai mắt, ngửa ra sau: "Con làm gì vậy? Con ăn…" Còn chưa kịp nói xong, bàn tay trắng nõn non nớt của tiểu cô nương đã không chậm trễ nhét quả trứng vào miệng bà.

"..." Đỗ Kim Hoa.

Thế nào? Còn có thể nhổ ra sao?

Mùi thơm trứng gà truyền ra trong miệng, Đỗ Kim Hoa khống chế không được, trong lòng ngọt ngào quá! Hai mắt đều cong lên, muốn lớn tiếng nói: "Đây là nhi nữ của ta! Nhi nhữ ta hoài thai 10 tháng sinh ra!"

“Bảo Nha, lần sau con ăn một mình đi.” Đỗ Kim Hoa nuốt trứng gà, nhẹ giọng nói.

Trần Bảo Âm mỉm cười nhìn bà, không nói lời nào.

Đỗ Kim Hoa cảm thấy yêu thương nhi nữ! Không biết phải làm gì, chỉ muốn hất Kim Lai trong lòng ra để ôm nhi nữ trước mặt.

"Bảo Nha thật sự là hiếu thuận." Tôn Ngũ Nương tháy hơi chua nói một câu.

Nhà có ba đứa hài tử, Kim Lai còn phải đọc sách, nàng không biết cho Kim Lai ăn sao? Cho Đỗ Kim Hoa ăn có ích lợi gì? Một lão thài bà, ăn đồ tốt thì được tích sự gì!

"Nương đối tốt với muội, muội cũng đối tốt với nương." Trần Bảo Âm chậm rãi nói.

"Vậy chúng ta đối với muội không tốt." Tôn Ngũ Nương muốn nói, nhưng Kim Lai còn phải nhờ Bảo Âm dạy dỗ, nên đành phải nhịn xuống.

Những người khác không nói chuyện.

Trần Hữu Phúc có chút chua chát, nhưng cũng rất vui mừng. Hài tử hiếu thuận nương, chính là hài tử hiếu thuận!

Trần Đại Lang cảm thấy muội muội có chút tính trẻ con, nên mới không cho hài tử ăn mà cho nương ăn.

Trần Nhị Lang rất vui, hắn biết rằng từ khi Lâm Lang rời đi Đỗ Kim Hoa cảm thấy buồn nhưng không nói ra. Giờ thì tốt rồi, có Bảo Nha quan tâm bà!

Ăn sáng xong, Đỗ Kim Hoa cầm tiền đi ra ngoài.

Bà sẽ lên trán mua vải mua cho Bảo Nha hai bộ quần áo. Trong nhà bình muối đã thấy đáy, dầu cũng không còn nhiều. Dầu có thể ăn tiết kiệm được, nhưng muối thì không thể không mua. Bà đội giỏ đi được hai bước thì bị nhị nhi tức gọi lại.

“Nương!” Tôn Ngũ Nương mặc quần áo kích động chạy ra ngoài: “Con cũng đi đây!”

Đỗ Kim Hoa liếc nhìn nàng: " Rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Trời nắng, quần áo trong nhà không giặt? Quần của Ngân Lai sờn hết rồi, ngươi cũng không vá?"

Đó là một chuyện nhỏ, Tôn Ngũ Nương không lo lắng chút nào, nàng gãi gãi thái dương, vui vẻ nói: "Con đi mua sách cho Kim Lai! Bảo Nha không phải nói muốn mua Thiên Tự Văn sao? Càng sớm càng tốt!"

Đỗ Kim Hoa nghe xong thấy cũng phải.

Nhìn bàn tay đang xoè ra của nhị nhi tức, bà khịt mũi quay người vào trong nhà.

"Bảo Nha, Thiên Tự Văn giá bao nhiêu tiền?" Bà kéo nữ nhi, thấp giọng hỏi.