Chương 48

Ông lão phóng lá bùa ra, đứng ở trung tâm trận pháp, tay cầm kiếm gỗ đào, miệng lẩm bẩm gì đó, sau đó la to lên một tiếng: “Phá!”

Lá bùa bay lên trời, trong không trung phát ra một chùm ánh sáng.

Sau khi ánh sáng dần tản đi, màu sắc của trận pháp chỉ hơi phai nhạt đi một ít.

Sắc mặt ông lão lập tức khó coi đi mấy phần: “Cái này nhìn vậy mà không phải tụ âm trận bình thường.”

“Thầy ơi, thế nào rồi ạ?” Vân Yên tiến lên một bước hỏi.

Ông lão lắc đầu: “Phù phá trận của ta không dùng được.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Hay chúng ta liên lạc với các sư bá đi, nhiều người sức lực sẽ lớn hơn.” Vân Yên lại nói.

Ánh mắt ông lão dừng lại trên người Nghê Miểu: “Có phải vị Nghê đạo hữu này mới nói có biện pháp phá trận?”

Nghê Miểu gật đầu, cho dù bọn họ không động thủ, cô đã thu tiền của ba mẹ A Kim nên cũng sẽ phá trận pháp này để giải trừ chú trong cơ thể A Kim.

“Các người có thể ra bên ngoài chờ trước.” Nghê Miểu nói.

“Tại sao chúng tôi phải ra bên ngoài? Đừng nói là cô dùng cái biện pháp gì đó không ra hồn đó chứ?” Vân Yên không cao hứng nói.

"Cô cũng có thể đứng ở chỗ này, chỉ cần không sợ chết là được." Ánh mắt Nghê Miểu lạnh lùng, không có cảm tình nhìn Vân Yên.

“Aizz, cô...”

Vân Yên vừa muốn nói gì đó, đã bị ông lão đang đứng bên cạnh kéo lại, mày ông ta hơi nhăn, tỏ rõ có chút không kiên nhẫn: “Được rồi, đừng náo loạn nữa.”

Lúc này Vân Yên mới không tình nguyện ngậm miệng, sau đó cô ta đi cùng với ông lão và A Kim ra tới một góc ngoài phòng.

“Thầy, chuyện quan trọng như vậy sao thầy lại đi tin tưởng một người ngoài? Vừa thấy là biết cô ta cùng với mấy kẻ tự xưng là đại sư đi lừa đảo chẳng có gì khác nhau.” Vân Yên ra tới nơi còn không quên mách lẻo Nghê Miểu.

“Cô mới là kẻ lừa đảo đấy, Nghê đại sư không những lợi hại, mà còn cứu cả mạng của tôi.” A Kim cách bọn họ không xa, Vân Yên cũng không cố tình đè thấp âm lượng, cho nên anh ấy nghe được rất rõ ràng, trong lòng rất chán ghét loại phụ nữ tự cho mình là đúng này.

Vân Yên khinh thường bĩu môi, đang muốn cãi lại A Kim, lão giả ở bên cạnh không vui cắt ngang lời cô ta.

“Lúc ba cô đưa cô đến chỗ ta, có nói cô luôn phải cố gắng ổn trọng hiểu chuyện, hiện giờ kỳ thực tập còn chưa kết thúc, tính tình cô mà còn như vậy nữa thì dọn đồ về nhà luôn đi.”

Sắc mặt Vân Yên lập tức biến đổi, tuy rằng nhà cô ta là huyền học thế gia, nhưng cô ta cũng chỉ là một đứa con gái, lúc bái sư còn khoác lác trước mặt ba, nếu không thể đứng vững gót chân ở chỗ này chính là người vô dụng đối với gia tộc.

Mà đã là người vô dụng, kết cục chắc chắn không có chỗ nào tốt.

Cô ta cúi đầu, không dám tiếp tục cãi cọ nữa.

Trong lòng lại giận chó đánh mèo lên Nghê Miểu, nếu không phải vì cô, cô ta sẽ không bị thầy răn dạy.