"Sữa mạch nha, ngon." Mấy đứa trẻ nghe thấy ba từ "sữa mạch nha", lập tức chảy nước miếng.
Thời buổi này, có bao nhiêu gia đình có thể mua được sữa mạch nha, có bao nhiêu đứa trẻ có thể uống được sữa mạch nha?
"Hồi trước tao theo mẹ lên nhà dì ở huyện, dì pha cho tao một cốc sữa mạch nha, ngon lắm, thơm hơn cả kẹo, ước mơ của tao là được uống sữa mạch nha mỗi ngày."
"Thật sự ngon thế sao, tao còn chưa được uống lần nào."
"Tao cũng muốn uống sữa mạch nha mỗi ngày."
Nghe bọn trẻ nói những lời này, Người lớn vừa cảm thán vừa xót xa.
Sữa mạch nha là thứ quý giá như vậy, làm gì có khả năng uống mỗi ngày chứ.
"Nhưng tôi thấy nhà Hứa Ái Quốc đúng là thương con gái út vừa nhận về thật đấy, trước đây Ái Liên còn mang quần áo của Hứa Phương Phương đi đổi lấy vải để may quần áo mới cho con gái út. Bây giờ Hứa Ái Quốc còn đưa cô bé lên huyện mua đồ."
"Tất nhiên là thương rồi, dù sao cũng là con gái ruột mà. Nhìn cô bé kìa, nói là trước đây sống ở thành phố, nhưng tôi thấy thế nào cũng không giống, trông dáng vẻ đó, nhìn là biết đã bị hành hạ rồi."
Các đội viên trong đội sản xuất bàn tán xôn xao, những điều này Hứa Cẩm Ninh đều không biết.
Cô đã về đến nhà, những món đồ mua được đều được Hứa Ái Quốc đưa vào phòng cô.
Những thứ thuộc về Hứa Phương Phương đang dần dần giảm đi, còn đồ của cô thì đang dần lấp đầy.
Hứa Cẩm Ninh nhìn mà đột nhiên cảm thấy như có nơi để thuộc về.
Những người khác trong nhà đều không có ở đây, có lẽ là đi làm, hoặc đi làm việc đồng.
Trong nhà chỉ có Hứa Ái Quốc, nhưng cũng là vì hôm nay ông tình cờ nghỉ nên mới có thời gian, ngày mai cũng phải đi làm ở nhà máy dệt rồi.
Hứa Cẩm Ninh nhìn quả táo đỏ au trong tay, quanh chóp mũi ngập tràn hương thơm của táo.
Cô nghĩ đến Trương Ái Liên nói sẽ may quần áo cho cô, nghĩ đến Hứa Ái Quốc đưa cô lên huyện mua đồ.
Cô cầm quả táo đi vào bếp, vừa lúc thấy Hứa Ái Quốc đang sắc thuốc cho cô.
"Ninh Ninh, sao lại ra đây, con không khỏe, phải nghỉ ngơi nhiều, thuốc này để ba canh, đợi khi sắc xong, ba sẽ gọi con dậy uống."
Hóa ra là đang sắc thuốc cho cô.
Hứa Cẩm Ninh nhớ lại kiếp trước, cô cũng từng có lúc bị ốm, nhưng ngoài người giúp việc ra thì không có ai thân thích sắc thuốc cho cô cả.
Hứa Cẩm Ninh nhìn bóng dáng bận rộn của người đàn ông trung niên trước mắt, bỗng chốc cảm thấy hơi mơ hồ, lòng cũng có chút chua xót.