Chương 40: Nếu như ngày đó họ cẩn thận hơn

Hứa Cẩm Ninh theo Hứa Ái Quốc rời khỏi đồn cảnh sát, trong tay còn được Trương Trường Chinh nhét cho một quả táo đỏ.

Quả táo đỏ au, rất lớn, Hứa Cẩm Ninh đưa lại gần một chút, liền ngửi thấy hương thơm đặc trưng của táo.

Thơm quá!

Ở thời hiện đại, rất ít khi mua được loại táo có hương thơm như thế này.

Hứa Cẩm Ninh nghĩ, quả táo này chắc chắn rất ngon!

Dù trong thế kỷ 21, cô đã ăn rất nhiều loại trái cây, dù có đắt đỏ đến đâu cô cũng đã từng thử, nhưng chẳng hiểu sao, cô lại cảm thấy quả táo này ngon hơn tất cả những loại trái cây cô đã từng ăn.

Hơn nữa, trong thập niên 80, trái cây vẫn còn là thứ khá hiếm.

"Ninh Ninh thích táo à? Nếu thích thì sau này ba sẽ mua cho con." Hứa Ái Quốc nhìn thấy Hứa Cẩm Ninh trân trọng quả táo, cảm thấy hơi xót xa.

"Ninh Ninh đã từng ăn táo chưa?"

Hứa Cẩm Ninh ngẩn người, nhớ lại mười lăm năm đầu đời của nguyên chủ, rồi lắc đầu, "Chưa ạ."

"Con chưa từng ăn một món trái cây nào."

Hứa Cẩm Ninh nói thật, nguyên chủ thật sự chưa từng ăn một quả trái cây nào.

Nguyên chủ ở đội sản xuất Hồng Tinh, đến một bữa cơm no còn không có, huống hồ là thứ xa xỉ như trái cây.

Nghe con gái út nói vậy, mắt Hứa Ái Quốc lập tức cay xè.

Ông đoán rằng có lẽ con gái út sống không tốt lắm, nhưng không ngờ...

Hứa Ái Quốc nghĩ, có lẽ cuộc sống của Ninh Ninh trong mười lăm năm qua còn khó khăn hơn họ tưởng.

Hứa Ái Quốc định hỏi, nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách hỏi.

Suy cho cùng, đó là lỗi của người làm cha mẹ là họ.

Nếu như ngày đó họ cẩn thận hơn, không có chuyện bế nhầm thì Ninh Ninh đã có thể lớn lên khỏe mạnh, hạnh phúc bên họ, như Hứa Phương Phương vậy, được cưng chiều mà lớn lên.

Nhưng cuối cùng lại bế nhầm.

Kết quả là con gái ruột của họ phải chịu khổ, trong khi họ lại cưng chiều con gái nhà người khác.

Nghĩ đến đây, Hứa Ái Quốc cảm thấy tình cảm của mình dành cho đứa con gái nuôi Hứa Phương Phương, dường như đột nhiên giảm đi rất nhiều.

"Đồng chí Ái Quốc, anh đang đi đâu thế?"

Khi Hứa Ái Quốc còn đang mải suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Một chiếc xe đạp “8 từ phía sau đạp lên, theo sát bên ông.

Hứa Ái Quốc quay đầu lại nhìn, "Đồng chí Kiến Đảng, là anh à, đây là lúc nghỉ ngơi, tôi đưa con gái út lên huyện chơi."

"Đây là con gái út mà anh vừa nhận lại sao?" Tào Kiến Đảng rõ ràng cũng biết chuyện nhà Hứa Ái Quốc bế nhầm con gái, mới đổi lại gần đây.