Đi làm nông? Đi theo con đường phát triển nông thôn giàu có?
Hứa Cẩm Ninh nhìn chân tay lèo khèo của mình, nhớ lại chuyện ở thế kỷ hai mươi mốt, đến đâu là hành đâu là hẹ mà cô còn chẳng phân biệt được.
Cuối cùng Hứa Cẩm Ninh cũng ra quyết định:
Từ bỏ, mặc kệ, chẳng làm gì cả, sống như một con cá mặn đúng nghĩa!
Cuộc sống ấy mà, có thể sống qua một ngày thì cứ sống qua một ngày thôi.
Hứa Cẩm Ninh lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình là người dễ thích nghi với hoàn cảnh, chai lì cảm xúc và là người sống theo kiểu Phật hệ.
Hứa Cẩm Ninh tỉnh dậy nhưng cũng không ra ngoài, từ sáng sớm cứ nằm đó đến trưa, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng động của người nhà họ Hứa trở về, cùng với mùi hương thơm ngào ngạt của canh gà.
Hứa Cẩm Ninh ôm lấy cái bụng rỗng của mình, mùi này thật là thơm.
Lúc này, Trương Ái Liên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hứa Cẩm Ninh đã tỉnh dậy.
“Ninh Ninh tỉnh rồi à, dậy ăn cơm uống canh gà đi.”
“Vâng.” Hứa Cẩm Ninh tất nhiên không từ chối.
Trên người Hứa Cẩm Ninh mặc bộ quần áo và quần màu xanh xám, còn có không ít miếng vá, đây là quần áo của nguyên chủ.
Thật ra tuy trước kia nguyên chủ đã sống những ngày tháng như một thiên kim thật, nhưng vì thân phận cha mẹ nuôi nên nguyên chủ phải cùng họ ra nông trường, vì thế cuộc sống cũng chẳng mấy dễ chịu.
Còn Hứa Phương Phương ở nhà họ Hứa lại nhận được sự cưng chiều của cha mẹ và anh chị của nguyên chủ, tuy là ở nông thôn nhưng ăn mặc đều thuộc loại tốt nhất trong đám trẻ cùng tuổi.
Hứa Phương Phương đi rồi, nhưng quần áo của cô ta lại không mang theo.
Những bộ quần áo đó tốt hơn quần áo của nguyên chủ rất nhiều, nhưng nguyên chủ không muốn mặc.
Bây giờ đến lượt Hứa Cẩm Ninh, cô cũng không muốn mặc quần áo của người khác.
Sau khi mặc xong quần áo, bước ra ngoài, Hứa Cẩm Ninh liền nghe thấy giọng của anh trai.
“Mẹ, cái đùi gà này mẹ cũng cho con đi, biết đâu thanh niên trí thức Tôn ăn xong cái đùi gà này rồi sẽ đồng ý làm người yêu của con.”
Hứa Cẩm Ninh không nhịn được mà đảo mắt, trong lòng thầm nghĩ.
[Hứa Hướng Đông có phải ngốc không, chẳng lẽ không biết cứ simp cứ simp, simp đến cuối cùng sẽ lại chẳng được gì cả sao? Cái gì mà thanh niên trí thức Tôn, cô ta chỉ xem anh như một công cụ để cung phụng ăn uống và giúp đỡ lao động mà thôi. Cô ta thích thanh niên trí thức Phó có học thức, địa vị cao kia, sao có thể thích anh được.]