Chương 39: Cô sẽ chết?

Khi đó vợ chú ấy đang mang thai hai tháng.

Điều đó có nghĩa là hiện giờ vợ chú ấy đã mang thai gần hai tháng rồi?

Trong bụng cô ấy hiện có con? Lại còn là hai đứa!

Bây giờ, Trương Trường Chinh không thể chờ đợi thêm nữa mà muốn về nhà ngay lập tức, muốn đưa vợ đi khám xem có thật sự đã mang thai không.

Nếu vợ chú ấy thật sự mang thai, thì Hứa Cẩm Ninh chính là ngôi sao may mắn của chú ấy và vợ.

Đúng vậy, Trương Trường Chinh không hề cảm thấy xui xẻo khi biết từ tiếng lòng của Hứa Cẩm Ninh rằng mình sắp chết và vợ mình sẽ bị sẩy thai.

Nếu điều này là thật, là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, thì chỉ có thể nói Hứa Cẩm Ninh chính là ngôi sao may mắn của hai vợ chồng chú ấy.

Bằng không thì tại sao hôm nay anh Hứa lại đưa Hứa Cẩm Ninh đến đây, và tại sao chỉ mình chú ấy nghe được tiếng lòng của cô bé, nghe được kết cục của mình và vợ.

Vì đã nghe được, chú ấy nhất định sẽ thay đổi nó.

Vậy nên, nếu tiếng lòng của Hứa Cẩm Ninh là thật thì cô bé chắc chắn là ngôi sao may mắn của chú ấy và vợ.

"Ninh Ninh, sau này có chuyện gì thì cứ tìm chú Trường Chinh, đừng ngại nhé."

Hứa Cẩm Ninh cảm thấy Trương Trường Chinh hình như đột nhiên trở nên nhiệt tình với cô hơn.

Thái độ vừa rồi rất bình thường, chỉ là thái độ bình thường của một người bạn tốt, anh em thân thiết với ba cô dành cho con gái của bạn.

Đó là vì Hứa Ái Quốc.

Nhưng bây giờ, dường như không phải vậy, mà là vì chính cô.

Tuy nhiên, Hứa Cẩm Ninh nghĩ có lẽ mình cảm nhận sai rồi, vì cô đâu có làm gì để khiến Trương Trường Chinh nhìn cô khác đi.

Thật ra khi biết kết cục của Trương Trường Chinh, Hứa Cẩm Ninh rất muốn nhắc nhở chú ấy.

Một người công an tốt như Trương Trường Chinh không nên có kết cục bi thảm như vậy.

Nhưng Hứa Cẩm Ninh không thể làm gì được.

Thế giới này dường như giới hạn cô tiết lộ bất kỳ điều gì về tương lai.

Mỗi khi cô định mở miệng để nói ra sự thật, cổ họng cô đột nhiên mất giọng.

Cô cũng đã nghĩ đến việc viết, nếu không nói được thì viết ra có được không?

Nhưng trong lòng có một giọng nói bảo Hứa Cẩm Ninh rằng, viết cũng không được.

Dường như cô đã định sẵn phải trơ mắt nhìn những người như Trương Trường Chinh đi vào kết cục đã định.

Cô nghĩ đến bản thân mình.

Vậy liệu cô có phải sẽ giống như nguyên chủ, cũng sẽ đi đến cái kết chết sau ba năm hay không?