Chương 36: Trương Trường Chinh

Sau khi trò chuyện một hồi, hai người cũng rất hợp nhau.

Những năm sau đó, hai người thường xuyên qua lại, lâu dần trở thành bạn tốt, anh em thân thiết.

Lần này Hứa Ái Quốc đến tìm Trương Trường Chinh là để nhờ ông ấy giúp điều tra về việc bế nhầm con gái năm xưa, cũng như tình hình của vợ chồng nhà họ Lâm và con gái út trong những năm qua.

"Được, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này, tôi sẽ cho người đi điều tra."

"Yên tâm đi, anh Hứa, khi có kết quả tôi sẽ báo ngay cho anh."

Trương Trường Chinh không chút do dự, liền đồng ý ngay.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong những năm qua, Hứa Ái Quốc nhờ chú ấy giúp đỡ, chú ấy rất vui và cũng rất muốn giúp đỡ ông.

Nhưng Trương Trường Chinh cũng không ngờ rằng nhà Hứa Ái Quốc lại xảy ra chuyện bế nhầm con.

Có điều nghĩ lại thì cũng thấy không có gì lạ.

"Đúng rồi, anh Hứa vừa nói con gái út tên là Ninh Ninh phải không, vậy gọi Ninh Ninh vào đây để tôi làm quen, để cháu cũng làm quen với tôi. Sau này nếu lên huyện, có gặp chuyện gì cũng có thể tìm đến tôi."

Hứa Ái Quốc thấy Trương Trường Chinh nói có lý.

Vì vậy, Hứa Cẩm Ninh, vốn chỉ đang chờ ở bên ngoài, được gọi vào trong, gặp gỡ người anh em tốt của Hứa Ái Quốc.

"Ninh Ninh à, đây là bạn tốt, anh em thân thiết của ba, là chú Trường Chinh của con."

"Ninh Ninh, chú là chú Trường Chinh của cháu. Sau này nếu cháu lên huyện có thể đến thăm chú, nếu gặp chuyện gì cũng có thể tìm đến chú. Cháu cứ coi chú như em trai của ba cháu, có chuyện gì cũng tuyệt đối đừng ngại với chú."

"Cháu chào chú Trường Chinh." Hứa Cẩm Ninh ngoan ngoãn chào, nhưng trong lòng cô lại không yên.

[Trương Trường Chinh, hóa ra chú ấy chính là Trương Trường Chinh!]

Trương Trường Chinh đột nhiên nghe thấy câu cảm thán này.

Chú ấy nhận ra đó là giọng nói của cô bé trước mặt.

Nhưng chú ấy thấy có hơi kỳ lạ, khi nghe câu này, dường như Ninh Ninh không hề mở miệng.

Quái lạ, liệu có phải chú ấy nghe nhầm không?

Nhưng ngay sau đó, giọng nói từ phía Ninh Ninh lại vang lên khiến Trương Trường Chinh càng thêm bối rối và kinh ngạc.

[Trương Trường Chinh, mình nhớ ra rồi.]

[Ba đúng là có một người anh em tốt như vậy, mặc dù ban đầu là vì ân cứu mạng, nhưng tình cảm của họ rất sâu đậm.]

Lần này, Trương Trường Chinh thật sự chắc chắn Hứa Cẩm Ninh không nói, nhưng chú ấy lại nghe rõ ràng giọng nói của cô.

Thay vì nói là giọng nói, chính xác hơn là cảm thán, là tiếng lòng.